ANGIÊLIC VÀ TÌNH YÊU - Trang 438

Nàng gượng cười
- Em chẳng sao cả. Em thấy như trong mơ, em đã nói với anh rồi mà. Rồi
em sẽ giải thích cho anh rõ vì sao. Đoàn người ngựa đã sắp đến chưa.
- Trèo lên cồn đất này chúng ta sẽ trông thấy họ. Anh nghe thấy tiếng động
của đàn ngựa, nhưng chúng đang tiến từng bước một vì đường quá
hẹp.Đứng từ chỗ hơi cao kên một chút, tầm mắt hộ xuyên qua cây cối đã
bắt đầu nhìn thấy một đoàn người ngựa đông đảo đang đi tới. Bánh xe của
những chiếc xe kéo nghiến ken két trên con đường sỏi, những chùm lông
chim nhiều màu sắc đã có thể trông thấy giữa các cành cây. Những chiếc
mũ của đoàn người Anhđiêng đi khuân vác chăng? Không, những chùm
lông đỏ đó dắt trên mũ phớt của hai kỵ sĩ đi đầu. Cùng lúc họ vừa hiện ra ở
cửa rừng, tiếng nhạc vang vọng bay tới. Cánh tay của Giôphrây đờ Perắc
bỗng nhiên đưa ra phía trước.
- Em trông thấy họ không? – Chàng nói.
- Có
Nàng đưa tay lên che mắt để nhìn những người đang tới cho rõ.
- Đấy là những người còn rất trẻ, hình như thế. Có một người cầm cây đàn
ghita.
Tiếng nói chết lịm trên môi. Cánh tay nàng rơi xuống. Trong một lúc nàng
thấy như một hiện tượng thoát xác. Thân thể nàng còn đấy, nhưng trống
rỗng, nàng hóa thành một pho tượng chỉ có thị giác là còn sống. Nàng
không tồn tại nữa, nàng đã chết, nhưng nàng còn trông thấy.
Nàng trông thấy họ…hai chàng kỵ sĩ đang đi tới. Và nhất là người đi đầu…
rồi người kia nữa. Nhưng người đi đầu là có thật, còn người kia, chàng thị
đồng cầm cây đàn ghita, chỉ còn một cái bóng hay là, cái bóng đó cũng chết
rồi.
Hai chàng đến gần. Ảo ảnh sắp tan biến. Nhưng hai người càng đến gần nét
mặt của họ càng rõ thêm. Đấy là Phlôrimông, nụ cười của chàng trai sáng
lóe, đôi mắt vui tươi và sống động.
- Phlôrimông.
Cậu nhảy xuống mình ngựa và kêu lên.
- Mẹ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.