ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 2 - Trang 145

“Cũng thật là may mắn, tôi đang chuẩn bị đi chụp chuyên đề lại

tình cờ gặp cô”.

“Cô không cần đưa tôi về Thượng Hải”.

Lâm Lệ hừ lạnh một tiếng: “Cô cho rằng tôi muốn đưa cô à?”

“Tôi không tự tử, chỉ là dùng thuốc sai liều”. Đây là lời nói thật.

“Bác sĩ nói nếu chậm mười phút nữa là cô đã gặp Diêm Vương

rồi”.

Trình Ca không hề để ý.

Lâm Lệ nói: “Trong lúc triển lãm ảnh của cô đang chấn động toàn

quốc, cô lại đáp máy bay từ Hồng Kông đến Tây Bắc, chui vào
nhà vệ sinh một bến xe hẻo lánh uống cả vốc thuốc. Cô có thể
chọn thời gian và địa điểm nào tốt hơn không? Nếu tôi không kịp
thời che mặt cô lại, nhất định cô đã lên trang nhất các báo rồi”.

Trình Ca nói: “Cô có thể ngậm miệng lại được không?” Lâm Lệ

ném chiếc chăn mỏng lên người cô, không nói nữa. Máy bay cất
cánh.

Hai người yên lặng một hồi lâu, cuối cùng Lâm Lệ không nhịn

được nữa, quay sang nhìn cô: “Trình Ca, lúc ở trên xe cứu thương, tôi
nhìn thấy người đàn ông tên là Bành Dã đó”.

“Ờ”.

“Ở bên lề đường, đi rất nhanh. Một phụ nữ theo phía sau, kéo

vali”.

Phụ nữ có giác quan thứ sáu bẩm sinh.

Trình Ca thấy cô ta: “Muốn nói gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.