ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 2 - Trang 338

Anh nói: “Đi loanh quanh một chút?”

Trình Ca xoay người đi, anh đuổi theo. Đi được một quãng, anh

đưa tay khoác vai cô, kéo cô vào sát người mình.

Hai người cùng đi về phía hoang mạc. Cô hút thuốc, anh cũng

không nói gì. Không biết đi bao lâu, hai người đi qua một cánh rừng
hồ dương vàng rực nổi bật dưới nền trời xanh thẳm.

Hoang mạc mênh mông, Bành Dã cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Mệt

không?”

Trình Ca hút xong hơi thuốc cuối cùng, quay sang nhìn anh,

kiễng chân lên. Anh cúi đầu hôn cô, cô thổi khói thuốc vào trong
miệng anh.

Cô hùng hổ cắn anh một cái thật mạnh, không biết là phát tiết

hay là trả thù.

Ráng chiều rực rỡ khắp đất trời trong buổi hoàng hôn. Đất cát

mềm mại.

Cô buông anh ra, lấy máy ảnh xuống đưa cho anh. Cô đi đến

trước mặt Bành Dã, tháo sợi dây buộc tóc ra, mái tóc màu nâu xõa
trong gió như tảo biển.

Cô đứng đối diện anh, dang rộng hai tay, nhắm mắt lại hóng

gió, đột nhiên ngã về phía sau.

Bành Dã cười, không đỡ cô mà chỉ nhìn cô ngã xuống đống cát

vàng óng.

Một hồi lâu sau cô mới mở mắt ra: “Buổi tối có thể ngủ ở đây”.

Anh lắc đầu: “Không được”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.