ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 2 - Trang 370

Tang Ương và Đào Tử khóc đến lạc giọng. Trình Ca xoay người

bước đi.

Hồ Dương lái xe lao nhanh tới.

Tang Ương khóc lớn: “Chị Trình Ca!”

Trình Ca không quay lại, đi càng lúc càng nhanh trong gió tuyết.

Cô rảo bước chạy, nhưng không giữ được thăng bằng, trượt ngã lăn
xuống triền núi phủ đầy tuyết trắng.

“Chị Trình Ca!”

Trình Ca không nghe thấy gì cả. Những mảnh vỡ ký ức trước kia

hiện lên như những bông tuyết bay đầy trời xung quanh.

Cô đứng chặn đường ra cửa của anh, nói phải sờ lại mới công

bằng. Anh nhẫn nhịn, nén giận nhìn cô.

Anh đang tắm trong phòng tắm đơn sơ, bỗng quay lại, đôi mắt

đen ướt át bắt gặp cô đang nhìn trộm.

Anh mặc áo Tây Tạng cho cô, mở cửa phòng thay đồ ra, nói:

“Chúng ta không phải người cùng đường”.

Nhưng anh lại đè cô vào tường phòng tắm lạnh lẽo, mắt ươn ướt:

“Trình Ca, anh cho rằng chúng ta không phải như vậy”.

Trình Ca ngẩng đầu, nhìn thấy hình của gió trong màn tuyết.

Cô gắng sức bò dậy, đeo đôi găng tay màu đen vào, tiếp tục đi

về phía trước, không quay đầu lại dù chỉ một lần. Trong mưa
tuyết tạt vào mặt, cô chỉ nhớ lại những lời anh nói, nước mắt như
mưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.