ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 2 - Trang 369

Không có tiếng trả lời. Gió gầm rít, thét gào chưa từng có. Cô

nói: “Bành Dã, em tha thứ cho anh”.

Trình Ca, nếu có một ngày anh không từ mà biệt, em phải tha

thứ cho anh vì không thể đồng hành cùng em.

Đi theo anh, đó là em không tha thứ. Nếu tha thứ, em hãy đi về

phía trước.

“Không sao đâu Bành Dã, em không giận. Em biết anh không

muốn. Anh đi đi, em không sao”. Ánh mắt cô kéo dài xa xăm,
tuyết tan thành nước trong mắt cô. Cô ôm lấy anh, vuốt mắt
anh nhắm lại, nói nhỏ: “Em sẽ không đến Thanh Hải thăm anh
nữa”.

“Thất Ca!” Hồ Dương, Lão Trịnh đều chạy tới. Người họ đẫm

máu, vô cùng thê thảm, lảo đảo chạy tới.

Trình Ca bị đẩy sang bên cạnh.

Cô đứng lên nhìn anh lần cuối cùng rồi xoay người đi vào trong

gió tuyết. Đi được một bước dừng sững lại, cô nghiến răng thật chặt,
cắn môi bật máu, đột nhiên quay lại giơ máy ảnh lên.

Một giây đồng hồ.

Cô không thể chịu được nữa, quá lạnh, cô không sao chống đỡ

được.

Cửu Nguyệt Hi

Tang Ương, Lão Trịnh, Đào Tử, Đạt Ngõa, tất cả vây quanh Bành

Dã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.