ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 2 - Trang 367

Máu tươi đã nhuộm đỏ đất dưới chân.

Trình Ca nhìn thấy anh trong gió tuyết. Cô đã nhìn thấy anh.

Cô lao xuống sườn dốc như phát điên. “Bành Dã!”

Tiếng gió rất lớn, thế giới không còn âm thanh khác.

Sứ mệnh của anh đối với mảnh đất này cuối cùng cũng hoàn

thành.

Nhưng vì sao vẫn tiếc nuối…

Nếu vừa rồi lao mạnh hơn một chút, lao xa hơn một chút, viên

đạn đó có phải đã sượt qua người, thì anh lúc đó đã không hối hận vì
để lại cô một mình.

“Nếu anh đi, em cũng đi”.

Đồng tử màu đen giãn ra rồi co lại, co lại rồi giãn ra, cố chấp

kiên trì một điều gì đó.

Trên dốc Lộng Gió, cô gái anh yêu từng hỏi, cuộc đời này anh có

tâm nguyện gì.

Chẳng qua là… tẩy sạch tội lỗi nhơ nhớp, trả lại một đời lỗi lạc

quang minh; xóa bỏ mệt mỏi khổ đau, cho anh ra đi trong sạch, an
nghỉ.

Hôm đó cô nói, chúc anh hoàn thành ước nguyện.

Nhưng những tiếc nuối và hối hận trước khi chết này, ai có thể

xóa được cho anh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.