ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 2 - Trang 368

CHƯƠNG 31: SỐNG CHẾT CHƯA RÕ

Trình Ca chạy trên cầu sắt, nhìn thấy Bành Dã.

Anh cúi đầu, quỳ trong gió tuyết đầy trời, máu tươi nhuộm đỏ

đất tuyết.

Trình Ca ngây người, không biết phải làm thế nào.

Vết máu kéo dài cực kỳ đáng sợ, như lửa thiêu đốt mắt cô.

Cô nhìn anh chằm chằm, chợt cất bước chạy tới, trượt chân ngã

từ trên cầu sắt xuống, va vào máy ảnh rách cằm. Tuyết lớn tạt
vào mặt, cô bò dậy trèo lên trên dốc, càng đi càng nhanh, càng đi
càng nhanh, cuối cùng chuyển thành chạy, loạng choạng bò tới trước
mặt anh.

Anh yên lặng quỳ dưới đất, không một tiếng động. Trên người

đầy vết bỏng và bùn đất màu đỏ, thê thảm và chật vật. Anh hơi
buông mắt, không biết đang nhìn chỗ nào, khuôn mặt bình thản
mà vẫn tuấn tú như cũ, giống như lần đầu quen biết.

Gió lạnh thấu xương cuốn theo mùi máu tanh của anh tràn vào

cổ họng. Trình Ca quỳ xuống trước mặt anh, tháo găng tay ra, phủi
băng tuyết trên lông mày, lông mi, trên tóc anh, lau tuyết và bùn
đất trên vai anh.

Cô sờ mặt anh, lạnh ngắt. Cô nghiêng tai ghé sát vào mũi anh,

không nghe được tiếng thở, chỉ có tiếng gió.

Cô bình tĩnh chấp nhận, nắm tay anh một giây ngắn ngủi, hỏi:

“Lạnh không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.