ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 2 - Trang 67

“Ban ngày chỉ có thể nhìn thấy mặt trời cách chúng ta một trăm

năm mươi triệu cây số, ban đêm lại có thể nhìn thấy những thiên hà
cách chúng ta hàng triệu năm ánh sáng”.

Trình Ca yên lặng một lát rồi nhoẻn miệng cười. “Làm sao?”

“Thật khó tưởng tượng những lời vừa rồi lại được nói ra từ miệng

anh”.

Bành Dã cười nhẹ một tiếng, tiếng cười tan vào gió đêm.

Anh hỏi: “Còn muốn hút thuốc không?”

Trình Ca lắc đầu. Đêm nay cô không cần thuốc lá, cô chỉ cần

ngẩng đầu lên là nhìn thấy vũ trụ ngân hà.

Cô và Bành Dã đứng trong gió đêm bên hồ dập dờn ánh sao,

ngẩng đầu nhìn trời sao.

“Tôi từng nghe một câu nói. Tất cả mọi người, dù tốt hay xấu,

dù già hay trẻ, lúc ngẩng đầu nhìn lên trời sao trong lòng đều cảm
thấy bình yên”. Trình Ca quay sang nhìn Bành Dã, đôi mắt như
được trời sao gột rửa, trong trẻo, thấu triệt.

“Đúng vậy”. Bành Dã nói: “Bởi vì thiên nhiên là nơi an toàn vĩnh

hằng. Con người thuộc về xã hội, nhưng trước hết vẫn thuộc về tự
nhiên”.

Buổi sáng ngày thứ năm, đội tuần tra đã đi được một vòng quanh

trung tâm Khả Khả Tây Lý, bắt đầu lên đường quay về, đi đến
gần núi Cang Trát Nhật ở vùng ráp ranh giữa Thanh Hải và Tây
Tạng.

Bên đường thỉnh thoảng lại có một đàn linh dương hoặc la hoang,

có đàn vừa thấy xe đã vội vàng chạy trốn, có đàn phản ứng chậm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.