ANH CHỈ CẦN EM - Trang 120

Đợi Liêu Duy Tín tắm xong, Bạch Ký Minh sớm đã vùi mình trong

chăn giả vờ ngủ, chỉ hở mồi mặt ra ngoài, cơ thể cuộn tròn bên mép
giường. Liêu Duy Tín mở miệng định nói gì, nghĩ thế nào lại không lên
tiếng, bước đến mép giường bên

kia vén chăn chui vào. Chiếc giường rộng một mét tám, đủ để hai

người vạch ra ranh giới rõ ràng, không ai nói gì.

Vốn tưởng rằng thận trọng giữ khoảng cách như thế, lại mỗi người

một tâm sự riêng, chỉ sợ sẽ phải thức trắng đến tận sáng. Nào ngờ, suốt hai
tháng bận rộn phục vụ Olympic không được ngủ ngon đêm nào, hôm nay
khó khăn lắm mới được thoải mái, cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Liêu Duy Tín bị một hồi chuông đánh thức, mắt vẫn nhắm, mò mẫm

một lúc mới nhận ra là di động của anh đang kêu. Bấm nút nghe, giọng Đỗ
Tử Thành vang lên trong máy: “Này, tỉnh chưa? Đến giờ rồi”. Liêu Duy
Tín mở mắt, khẽ động

đậy, phát hiện có người đang đè lên mình. Cúi đầu nhìn, hóa ra Bạch

Ký Minh đang tựa đầu lên vai trái của anh ngủ ngon lành.

Liêu Duy Tín bất giác mỉm cười, thấp giọng trả lời Đỗ Tử Thành:

“Mấy giờ rồi, còn sớm quá”.

“Ký Minh chưa dậy, muốn đi thì hai người cứ đi trước, mình và Ký

Minh ngủ thêm chút nữa.”

“Sớm gì nữa, bảy giờ rồi.”

“Chưa tỉnh thì gọi cậu ta dậy, bốn người cùng đến, hai đứa mình đi

trước, còn ra thể thống gì?”

Liêu Duy Tín thấy Bạch Ký Minh cọ cọ mặt, lông mày nhíu lại biết là

cảm thấy ồn ào, không dám nói nhiều, thấp giọng xuống: “Hoặc là chờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.