Đỉnh của ngọn núi Thiên Hoa là một bề mặt dốc cực lớn, bọn họ đứng
ở chỗ cao nhất. Bạch Ký Minh nhìn những hòn đá dưới chân đồng loạt dốc
xuống bên dưới như một sàn trượt khổng lồ, tưởng chừng chỉ cần bước
thêm một bước thì sẽ trượt thẳng xuống vực thẳm đối diện. Cậu choáng
váng, không dám tiến lên trước, cảm thấy toàn thân bắt đầu căng thẳng.
Đành phải ngồi xuống từ từ, nghiêng người về sau. Bàn tay ướt đẫm, cậu
lần mò xung quanh, mong tìm thấy một chồ bám
vững chắc. Mò tới mò lui chỉ tìm thấy một thứ ấm áp to lớn, đó là bàn
tay của Liêu
Duy Tín.
Liêu Duy Tín nắm lấy tay Bạch Ký Minh nhưng không nhìn cậu, anh
nhích thêm chút nữa, ngồi chắn trước mặt Bạch Ký Minh. Bạch Ký Minh
thấy yên tâm hơn chút, đang định buông tay thì nhìn thấy Đồ Tử Thành và
Trinh
Hướng Vũ đang lao thẳng xuống chồ thấp nhất của đỉnh núi, rồi cùng
nhau
bám vào lan can, nhìn xuống vực thẳm dưới chân cười như điên.
Bạch Ký Minh nhìn mà kinh hồn khiếp đảm, thấy cái lan can quá đồi
mỏng manh, như thể sắp gãy ngay, hai người họ sẽ lao thẳng xuống vực
sâu. Cậu vội vàng nhắm mắt, đầu óc quay cuồng, tim đập loạn xạ.
Liêu Duy Tín quay lại nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Bạch Ký
Minh, biết cậu đang sợ hãi liền đứng dậy nói, “Chỗ này gió to, chúng ta lùi
lại một chút được không?”.
Bạch Ký Minh không dám cậy mạnh nữa, để mặc Liêu Duy Tín dìu
mình lùi về phía sau. Chỗ đó có một khoảng trống nhỏ được tạo ra từ hai
tảng đá chồng lên