Tình cảm bị đè nén lâu ngày đột ngột trào ra khiến cả hai đều không
kiềm chế nổi bản thân, điên cuồng trao cho nhau những nụ hôn. Ham muốn
bùng cháy, thiêu đốt nơi sâu nhất của linh hồn. Ngoại trừ bản năng, không
biết tuân theo cái gì; ngoại trừ đồng ý, không biết truy đuổi cái gì.
Giống như con thú cô độc trong hoang dã đã lâu, động tác gần như thô
bạo tìm kiếm, đắm chìm khoái cảm.
Đột nhiên một hồi chuông di động vang lên đông cứng hai cơ thể đang
cuốn lấy nhau. Liêu Duy Tín chỉ quay đầu liếc một cái, rồi lại tiếp tục hôn
cậu. Bạch Ký Minh lập tức đẩy anh ra: “Của tôi”. Mối quan hệ xã hội của
cậu có thể so với thánh nhân ở ẩn thời cổ đại, số di động chỉ có vài người
biết, một khi có người gọi, chắc chắn là người quan trọng.
Liêu Duy Tín rên một tiếng, đành phải nghiêng người nằm ngửa ra.
Bạch Ký Minh vội vàng bò lại đầu giường, ấn nút nghe: “Mẹ, có chuyện
gì?”.
“Về nhà chưa? Sao con không gọi điện cho mẹ?”, giọng mẹ cậu có
chút
trách móc.
Bạch Ký Minh ra sức điều chỉnh hơi thở bình thường: “À, không có
gì, con đi chơi mới về. Bên ngoài mưa to quá, về muộn một chút”.
“Mai có phải đi làm không?”
“Không, không phải đi làm, con đang được nghỉ.”
“Thế à?” Mẹ cậu phấn khởi nói, “Cô gái lần trước mẹ nói với con, đi
thăm người ta chưa? Dì Trương cứ giục mẹ mãi”.