ANH CHỈ CẦN EM - Trang 195

Bố mẹ Bạch Ký Minh nhìn thấy Liêu Duy Tín lập tức sững sờ, con

người này hoàn toàn vượt xa dự đoán của bọn họ. Đặc biệt là mẹ của Bạch
Ký Minh, bà luôn cho rằng Liêu Duy Tín không tốt đẹp gì, nói không
chừng nhuộm tóc, đeo khuyên tai, ăn mặc kỳ quái, đội mũ lệch, hoặc là để
tóc dài giống nhóm The Beatles, lôi thôi luộm thuộm. Bà nhất định không
chấp nhận con trai mình là người đồng tính, chữ đó với biến thái suy đồi
không khác gì nhau. Đứa con trai ưu tú của bà, nhất định đã bị kẻ xấu dụ
dỗ, nhất thời mê muội, mới xảy ra chuyện như thế. Còn việc lần này của bà
phải làm là, khiến cho tên thủ phạm đó thấy khó mà bỏ cuộc.

Nhưng…

Nói ra thì, trong chuyện này Bạch Ký Minh có chút đáng trách. Cậu

chưa từng kể cho bố mẹ nghe về chuyện giữa cậu và Liêu Duy Tín, cũng
không cho họ xem ảnh của hai người, không nói gì về gia thế xuất thân,
trình độ nghề nghiệp của anh. Trên thực tế, những thứ này trong con mắt
của nhiều người vô cùng quan trọng, nhưng đối với Bạch Ký Minh chẳng
đáng nhắc đến. Cậu cũng chẳng chính thức giới thiệu lấy một câu về Liêu
Duy Tín, vừa vào nhà đã hỏi ngay: “Mẹ, cơm chín chưa? Con đói chết
mất”.

Bà mẹ trách móc: “Sao không ngồi chuyến tàu buổi sáng, có phải lại

ngủ nướng không? Muộn thế này mới về, bố mẹ chờ mãi”.

Bà nói chuyện với con, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Liêu Duy Tín.

Liêu Duy Tín mặc một bộ đồ giản dị, người đàn ông gần ba mươi tuổi

này toàn thân toát ra sự tự tin và trưởng thành của một doanh nhân thành
công. Anh mỉm cười chào bố mẹ cậu: “Cháu chào cô, cháu chào chú, cháu
là Liêu Duy Tín”.

Anh vừa dứt lời, bốn người đột ngột rơi vào trạng thái im lặng, đứng

sững trước cửa nhà, ai cũng thấy hơi lúng túng. Bạch Ký Minh cắn môi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.