“Em muốn ngủ cùng anh”. Bạch Ký Minh ủ rũ không bằng lòng nói.
Liêu Duy Tín thở dài: “Ngoan, thêm một thời gian nữa sẽ ổn thôi. Em
cứ thế này, mẹ mà nhìn thấy sẽ không vui đâu”.
Bạch Ký Minh bĩu môi, có vẻ bất cần, nhưng cũng không nói gì, chỉ
gật đầu.
Liêu Duy Tín cười nói: “Bây giờ mới nhớ đến anh, lúc nãy sao lại bỏ
mặc người ta? Vào nhà đã kêu đói, làm như anh không cho em ăn cơm vậy,
cũng không giới thiệu anh với bố mẹ”.
Bạch Ký Minh lườm anh: “Anh thì biết gì, càng lơ đi như thế, càng
khiến mọi người thoải mái. Nếu nghiêm trọng như thể nghênh chiến đại
địch thì chắc
chắn sẽ hỏng bét”. Cậu thở dài nói, “Xem ra tình hình hiện nay cũng
không đến nỗi tệ”.
Liêu Duy Tín biết, trong lòng cậu cũng rất căng thẳng, chỉ là bề ngoài
cố tỏ ra thản nhiên mà thôi. Đột nhiên anh hiểu ra tại sao Bạch Ký Minh lại
kiên quyết muốn cùng đưa anh về nhà vào lúc này, cậu chỉ muốn thể hiện
rõ thái độ với bố mẹ và với bản thân. Người yêu bướng bỉnh của anh, chỉ
cần quyết tâm sẽ dốc hết sức đối phó, không chùn bước.
Anh cúi đầu, hôn lên trán cậu, khẽ nói: “Được rồi, đi ra đi, nửa đêm
đừng có chui vào nữa đấy”.
Bạch Ký Minh hứ một tiếng: “Xí, có mời đây cũng không thèm vào”,
rồi không quay đầu, mở cửa đi ra ngoài.