ANH CHỈ CẦN EM - Trang 203

động sản. Con

mình thì sao? Chỉ là một thầy giáo bình thường. Cậu ta chẳng thiếu cái

gì, có danh tiếng có địa vị, cho dù tất cả mọi người đều biết chuyện cậu ta
là đồng… đồng gì gì đó, thì lũ con gái vẫn bám riết cậu ta. Còn con mình
ư? Có gì mà so với người ta? Hai đứa con trai không thể kết hôn, không thể
có con, nói chia tay là chia tay. Bây giờ ân ái mặn nồng thế, chuyện cả đời
ai dám nói trước? Nhỡ đâu có một ngày, cậu ta đòi chia tay thì sao? Cậu ta
chẳng bị tổn hại chút nào, nhưng con mình thì xong rồi. Nếu để người khác
biết, đừng nói tìm đối tượng kết hôn, chỉ sợ công việc hiện tại cũng không
giữ được. Giáo viên không giống những ngành khác, có bố mẹ nào đồng ý
để một người đồng… dạy bảo con mình không?”.

Bố Bạch Ký Minh ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc. Ông không

thể phủ nhận lời vợ mình nói rất có lý. Không nói đến sự đàm tiếu của
người xung quanh và những ánh mắt định kiến, liệu hai đứa có thể vượt qua
được thử thách của thời gian không? Bọn nó có hiểu hết về trách nhiệm và
nghĩa vụ của bản thân không? Ở bên nhau là do bỗng bột nhất thời hay là
kết quả sau khi suy nghĩ thấu đáo? Ông cũng biết, Bạch Ký Minh là một
đứa lạnh lùng lý trí, thằng bé kia, nhìn thì cũng không giống người có tính
cách tùy tiện. Nhưng áp lực xã hội quá lớn, quá nặng nề, không kết hôn,
chẳng con cái, thậm chí ràng buộc của người xung quanh,

liệu bọn nó có đủ dũng khí, đủ sức mạnh để cùng nhau đi hết cuộc đời

không?

trung.

Ông chậm rãi thả ra một làn khói trắng, nhìn nó dần tan biến vào

không

Bạch Ký Minh và Liêu Duy Tín đương nhiên không biết đến cuộc đối

thoại nghiêm túc kia, họ đang khoác áo phao, tản bộ trên bờ biển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.