Càng nói giọng cậu càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn là tiếng nghẹn ngào
sâu trong cổ họng. Nước mắt không kiềm chế được cứ thế rơi, Bạch Ký
Minh quỳ xuống mặt băng, lạnh giá, u tối, cô đơn và bi thương đan vào
nhau thành một tấm lưới dày đặc, cuốn chặt lấy cậu.
Không có lối thoát.