Mẹ cậu trợn mắt bảo chồng: “Ông còn đứng thộn mặt ra làm gì? Mau
đem cốc nước lại đây”. Nhìn cậu thế ông cũng đau lòng, vừa lấy nước vừa
trách vợ: “Đều tại bà cả”.
“Nó làm sai, tôi làm mẹ nói nó vài câu cũng không được chắc?” Mẹ
cậu có phần hối hận nhưng vẫn mạnh miệng cãi.
“Bà nói mấy câu đó mà nghe được à, đến tôi còn không lọt tai.” Bố
cậu cầm cốc nước, hai người tất bật một hồi. Vừa đỡ cậu vừa lấy khăn lau
mặt cho cậu, lại đưa nước cho cậu xúc miệng, cuối cùng dìu cậu nằm
xuống giường, cởi áo khoác và giày, thế mới coi như tạm ổn.
Đầu óc Bạch Ký Minh quay cuồng hỗn độn, có cảm giác hình như
mình đã về đến nhà, nhưng người xung quanh lúc ẩn lúc hiện, họ nói gì cậu
cũng không nghe rõ. Dạ dày đau từng cơn, như bị lửa thiêu đốt. Toàn thân
nóng bức khó chịu, mạch máu căng lên như muốn nổ tung, miệng thì khô
rát. Bố cậu cho cậu uống chút nước, không ngờ lại nôn ra một trận.
Mẹ cậu kinh hãi nhận ra cả người cậu đang phát sốt, trán ướt đẫm mồ
hôi. Bà hoảng hốt bảo chồng: “Chẳng lẽ bị ngộ độc rượu, hay chúng ta đưa
nó đi bệnh viện?”.
“Đi cái gì mà đi.” Bố cậu phần nào nắm rõ tình hình, “Bà yên tĩnh
chút đi, chưa thấy ai say rượu à? Ngủ một giấc là sẽ đỡ thôi”.
Nhưng Bạch Ký Minh không nằm im được lúc nào, lăn đi lăn lại trên
giường, lí nhí trong miệng không biết nói những cái gì, vẻ mặt đau đớn khó
chịu, chốc chốc lại rúc đầu vào gối, khóc rấm rứt.
Mẹ cậu cho cậu uống nước hoa quả, mật ong, ngậm gừng tươi, nhưng
đều không có tác dụng, uống cái gì nôn ra cái đó. Bố mẹ cậu hết cách, chỉ
biết lấy khăn mặt nhúng qua nước ấm, lau mặt cho cậu.