ANH CHỈ CẦN EM - Trang 44

“Thì cũng đúng, lần đầu tiên giám đốc Liêu gặp Tiểu Bạch nên không

biết biệt hiệu của cậu ta đó thôi.”

“Tiểu Bạch được mệnh danh là sâu rượu đó, nếu cậu ta mẫn cảm với

rượu, chắc chúng ta đều ngộ độc rượu rồi, ha ha.”

Đường Lâm cũng cười: “Giám đốc Liêu chưa biết về Tiểu Bạch có

khác. Nào nào, Bạch Ký Minh, thể hiện thực lực của cậu đi”, nói rồi quay
đầu kêu nhân viên mang rượu trắng ra.

Liêu Duy Tín ngạc nhiên nhìn Bạch Ký Minh, mặt cậu đỏ ửng, có chút

khổ sở. Nhưng chỉ vài giây đã bình tĩnh trở lại, nhận lấy chai rượu trắng
năm mươi sáu độ từ tay nhân viên, rót một cốc đầy, cười với Liêu Duy Tín:
“Giám đốc Liêu, xin mời ngài một cốc. Ngài phải lái xe, xin cứ tùy ỳ, tôi
xin phép cạn cốc trước”. Không chút do dự, ngẩng đầu, cốc rượu đầy trôi
thẳng xuống họng, chúc đầu cốc xuống đất, một giọt cũng không còn, đám
nhân viên khách sạn lập tức hò reo “Được”.

Đầu óc Liêu Duy Tín rối bời, cũng không thể nói rõ đang nghĩ gì, anh

máy móc đưa cốc nước ngọt lên uống một ngụm, miệng đắng ngắt. Trong
lòng tràn ngập thất vọng buồn bã, nhưng lại cảm thấy có chút nực cười.
Anh bị Bạch Ký Minh lừa, bản thân anh chẳng có tư cách để chất vấn nữa.
Thậm chí có thể nói, đó cũng chẳng phải lừa gạt, chẳng qua chỉ là một cái
cớ mà thôi.

Có điều, Ký Minh, cậu đối với tôi không có chút nào là thật sao, một

chút cũng không ư?

Đây chính là điều mà người ta nói: Thà bỏ rơi cả đám chứ không thể

chỉ mời một người. Bạch Ký Minh bắt đầu mở màn, mời hết cốc này đến
cốc khác, chỉ có điều không phải là rượu trắng nữa. Một tay cầm cốc, một
tay cầm chai bia, cậu đi một vòng quanh bàn ăn, cạn ly với từng người một,
chẳng mấy chốc hai chai bia đã cạn. Đỗ Tử Thành chỉ ngồi nhìn, không có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.