Ăn xong cơm, Cốc Dược ngồi một bên chơi ô tô điều khiển từ xa, thỉnh
thoảng lại ố á lên vài tiếng. Cốc Tử đứng bên cạnh nhìn con cười âu yếm.
Nghỉ ngơi một chút cô đi rửa bát, khi mọi thứ đã đâu vào đấy cô mới nhìn
máy tính, chà, đã sáu giờ rồi, thôi, để chàng nhân vật chính kia đợi thêm
chút nữa vậy, phải đi mua sắm cái đã, bởi lẽ cô đã hứa với con trai yêu quý
của mình rồi. Đợi khi nào nhận được khoản nhuận bút kia, nhất định sẽ đưa
thằng bé đi ăn món gì thật ngon.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc mà đã gần năm năm cô tới
mảnh đất này. Cô yêu chốn này, bởi nơi đây có công việc cô thích, có bạn
bè cô thương mến. Tất nhiên, nó cũng chứa đựng cả những ký ức không vui
của cô. Đã mấy năm qua rồi, cô chẳng còn nhớ gì hết, vả lại người gây ra
đau đớn đó cũng chẳng còn ở thành phố này nữa. Khi còn ở quê hương W,
bố mẹ bắt cô đi xem mặt, lúc ấy cô vẫn chưa có ý định tìm bố dượng cho
con mình, cuộc sống ở nơi này vẫn thanh tịnh hơn, vì bạn bè cũng đã giúp
cô tìm việc.
“Mẹ ơi, sao chúng ta không ở nhà ông ngoại nữa hả mẹ?” Cốc Dược vừa
tới đây chưa lâu nên vẫn còn lạ lẫm với xung quanh, bước những bước
chậm rãi theo mẹ. Nó ngước mắt lên nhìn cô nói đầy tự tin, “Ông ngoại yêu
con lắm mà.”
Ông ngoại yêu con, nhưng ông ngoại không yêu mẹ, Cốc Tử thoáng nghĩ
rồi thở dài, “Bởi vì... mẹ nghĩ kem ở đây rất ngon, thơm mùi hương thảo
này, bên ngoài lại có lớp sô-cô-la giòn tan này, ngon ghê cơ!”
“Con muốn ăn!” Cốc Dược lập tức quên ngay điều vừa thắc mắc, mắt nó
sáng lên lộ rõ vẻ thèm thuồng.
“Không được, hôm qua con vừa bị đau bụng.” Cốc Tử lắc đầu.