“Mẹ ơi, con muốn ăn kem!” Cốc Dược nhìn mẹ vòi vĩnh.
“Không được, mấy hôm nữa mẹ sẽ dẫn con đi ăn sau.” Cốc Tử vừa nói
vừa với tay lấy mấy túi sủi cảo đông lạnh trong tủ bảo quản ra rồi nhanh
chóng đẩy xe đi, Cốc Dược thì cứ ngoạc mồm ra gào “Mẹ xấu lắm, xấu
bụng lắm...”
Cốc Tử thở dài, đứa trẻ này sao lại thích kem thế chứ? Cô đưa tay ra vuốt
mái tóc tơ của nó rồi bảo: “Con ngoan, lần sau mẹ nhất định sẽ mua. Giờ
nếu chỉ để thỏa mãn sở thích nhất thời, ăn kem vào bị đau bụng, con thấy có
đáng không?”
“Ơ, cô giáo Cốc?” Cốc Tử đang giải thích cho con thì nghe thấy có tiếng
nói quen thuộc từ sau lưng, cô bỗng lặng người đi đôi chút, quay lại thì thấy
một phụ nữ quý phái đang cười với mình. Người phụ nữ này chăm sóc bản
thân rất kỹ càng, mặt bà dặm một lớp phấn mỏng trông rất trẻ trung, nhất là
chuỗi vòng trân châu trên chiếc cổ mảnh khảnh càng làm tôn lên nước da
mịn màng, trắng trẻo của bà. Cốc Tử thấy bà thì không hề ngạc nhiên chút
nào, cô cười nói “Cháu chào cô Trần.”
Năm đó, qua người bạn thân cùng trường đại học với cô là Tiểu Mỵ giới
thiệu, cô tới làm gia sư tại nhà nơi em họ của Tiểu Mỵ, và người phụ nữ này
chính là mẹ của cậu học sinh đó. Gia đình họ ai nấy đều rất trọng lễ nghĩa,
cũng rất tôn trọng Cốc Tử, một tiếng cô giáo hai tiếng cô giáo, kể cả là bây
giờ, đã năm năm sau đó.
“Cô giáo Cốc, cô chẳng khác xưa chút nào, càng ngày càng xinh đẹp.”
Bà Trần mỉm cười rạng rỡ, đưa mắt nhìn Cốc Tử một lượt.
“Cô à, cô cũng ngày càng trẻ ra.” Cốc Tử khách khí đáp lại.