ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 135

Cốc Tử trừng mắt nhìn lại anh rồi huơ tay như đuổi ruồi, cô lấy chân đạp

anh ra xa rồi lại tiếp tục nói chuyện với Hạ Dữ Quân chủ yếu là mấy chuyện
công việc và vài việc lặt vặt. Trần Kiều vừa lúi húi phía bếp vừa dỏng tai
lên nghe cô nói chuyện, câu cuối cùng của cô là, “Ơ, anh đến rồi à, em ra
mở cửa cho.”

Trần Kiều thấy thế thì vội vàng chạy ngay tới chỗ cô, dí tay ấn lên trán

cô hậm hực bảo, “Này này, làm gì mà nhiệt tình thế, em cố ý chọc tức anh
phải không?”

“Xì...” Cốc Tử cười hỉ hả, “Chị đây muốn nhiệt tình thì chú ngăn được

chắc?” Cô hất tay anh ra, “Hừ, đến ghét, tay đến là lạnh”

Sau khi Hạ Dữ Quân bước vào nhà thì Trần Kiều đột nhiên thấy thế giới

này thật đáng ghét. Cốc Tử và Hạ Dữ Quân nói chuyện vui vẻ, ngay cả tiểu
Dược Dược cũng đáng ghét nốt, đã được anh ‘dạy dỗ’ mấy ngày nay rồi mà
cũng sấn lấy hắn, luôn miệng gọi Hạ Dữ Quân là ba nuôi, ba nuôi. Cái
thằng cha Hạ Dữ Quân này sao càng nhìn mặt càng thấy ghét, cái gì cũng
muôn tranh với anh là sao?

Vừa đúng lúc ấy, bà Lâm Thanh về đến nhà, Trần Kiều tranh thủ thể hiện

đang ‘ra sức làm việc’, bà Lâm Thanh thấy vậy thương quá bèn đẩy anh
ngoài ra rồi nháy mắt ra hiệu, Trần Kiều ngay lập tức hiểu ý, mỉm cười cảm
ơn bà. Trần Kiều nhanh chóng lấy lại phong thái, đĩnh đạc bước ra ngồi
xuống cạnh Hạ Dữ Quân, không thấy chút xã giao gì, anh cười nhẹ, “Anh
Hạ, sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?”

Cốc Tử phút chốc không nói lên lời, còn Hạ Dữ Quân lại bình thản đáp,

“Không ngờ anh Trần đây lại là người thích ăn nhờ ở đậu như vậy.”

Cốc Tử nhanh chóng định thần, cô ngồi một bên bóc quýt Hạ Dữ Quân

vừa mang đến chia một nửa cho Dược Dược rồi ăn một nửa rất vui vẻ, vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.