ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 139

Trần Kiều thật biết cách chọc giận người khác, Cốc Tử định dùng chiến

thuật lạnh lùng với anh nhưng anh cứ tỉnh bơ giữ nguyên thái độ, một mình
ngồi đó thao thao bất tuyệt như đọc diễn văn. Cốc Tử bị chọc cho tức điên
lên, hai tay càng lúc càng nện mạnh lên bàn phím, sau cùng cô nói như hét
vào mặt Trần Kiều, “Anh cút ngay ra kia cho tôi.”

“Đừng nóng mà, anh không phiền em nữa, em viết tiếp di.” Trần Kiều

thấy cô giận thật thì xuống nước, không dám ho he gì thêm, anh quay đi rót
cho cô cốc nước, thậm chí còn đưa lên tận miệng cô, “Nào để anh giữ cho
em uống.”

Bao nhiêu hoả khí của Cốc Tử đã dồn cả xuống chân chỉ chực giơ lên đá

anh, nhưng đến nước này thì quả là lực bất tòng tâm, cô mắng anh mà như
mếu máo, “Nhóc con Trần Kiều, bây giờ anh đã đủ sức đánh nhau với
người ta rồi thì về nhà đi chứ? Hả?”

“Thôi được rồi, anh không chọc em nữa, em làm đi.” Trần Kiều thu lại

nụ cười láu cá, đặt cốc nước trước mặt rồi quay ra ngồi trên giường, tiện tay
với một cuốn trên giá sách ở đầu giường giở ra xem. Cốc Tử lại tiếp tục gõ
gõ bàn phím, hai người đàn ông trong truyện bắt đầu đánh nhau rồi, cảm
hứng viết dạt dào đến nỗi bao nhiêu câu chữ trong đầu cô ào ào tuôn ra đầy
sinh động, với kết cục thật bi thảm, người đàn ông thứ hai bị đánh thua đến
độ tuyệt đường con cháu...

Cốc Tử viết xong phần đó thì đứng dậy đi rót nước, quay ra thấy Trần

Kiều đang vùi đầu đọc sách, đúng lúc ấy anh cũng ngẩng đầu lên, bắt gặp
ánh mắt của cô. Tiếp đó anh quay mặt đi chỗ khác, hai má ửng đỏ, rồi lại
cúi xuống đọc tiếp, cô không biết anh đang có ý đồ gì nhưng cô cũng chẳng
buồn để ý, cô chạy qua rót nước rồi tiếp tục công việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.