ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 182

Mặt mày Hạ Dữ Quân lúc này rất khó coi, anh ta quay lại thụi cho tên đi

cùng một đấm ngã lăn ra đất, giọng giận dữ, “Chúng mày làm ăn kiểu gì
thế? Ai cho chúng mày bắt cô ấy tới đây?”

Mấy tên đàn em đứng sau khúm núm, “Dạ, đại ca, bọn em tưởng…”

“Cút!” Hạ Dữ Quân hét lên một tiếng rồi kéo Cốc Tử ra ngoài, cô thở hắt

ra, rồi giật tay mình ra khỏi tay anh. Hạ Dữ Quân thấy tay Cốc Tử tím xanh
tím ngắt vì dây trói, lại đầy những vết xước chảy máu nữa thì xót ruột vô
cùng, anh áy náy, “Anh đưa em đi bệnh viện.”

Cốc Tử ngồi trong xe anh, sau cơn giận cô đã bình tĩnh trở lại, nghĩ lại

chuyện hy hữu vừa rồi cô không khỏi buồn cười, “Đám dàn em của anh có
hiếu với anh ghê nhỉ?”

Hạ Dữ Quân nghe cô nói vậy thì mím môi ngượng nghịu, “Cốc Tử, mấy

năm nay anh thực thảm bại dưới tay em rồi.”

Cốc Tử cười lớn tiếng, mỗi lần nhắc tới chuyện này cô lại thấy hơi ngại.

Chiếc xe đột nhiên thắng gấp, Hạ Dữ Quân căng thẳng nhìn cô, giọng điệu
vô cùng nghiêm túc, “Cốc Tử, anh hỏi em lần cuối, em có cho anh cơ hội
không?”

Cốc Tử cũng nhìn lại anh chằm chằm, khuôn mặt anh lúc này vừa có

phần tùy tiện lại vừa có phần phớt lờ tất cả, vờ như không để ý lắm nhưng
ánh mắt lại rất chân tình. Cô hít một hơi thật sâu, nhưng cũng chẳng biết
nên nói với anh thế nào cho phải.

“Bây giờ anh làm ăn buôn bán đường hoàng rồi, cũng có thể coi là có

chút tài năng. Phía sau anh còn rất nhiều thế lực chống lưng ủng hộ, sự
nghiệp đang đà phất lên như diều gặp gió. Anh từ nhỏ vốn đã kiêu ngạo,
đàn bà quanh anh không thiếu, anh cũng không từ chối họ, coi như hai bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.