ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 258

phạt nó thì hãy để nó bên cạnh cháu, để nó phải nghe theo lời cháu, làm nô
bộc hầu hạ cho cháu.” Ông Trần vội ngắt lời cô.

Cốc Tử kinh ngạc đến lặng người, phản ứng đến ngô nghê, thực sự lúc

đó cô chỉ muốn thét lớn, cảm ơn ông nội, cảm ơn ông nội, ông thật bao
dung và độ lượng!

Ngay sau đó, ông Trần lại tiếp lời, “Ba Trần Kiều vốn đã được huấn

luyện trong quân đội, vì thế tính cách có phần cương nghị, bảo thủ lắm, nói
năng cũng không biết nể mặt ai câu nào, cháu đừng để ý tới nó. Ta cũng đã
xử lý nó rồi. Mà không phải, phải là cả nhà ta đều đã cùng xử lý nó rồi, chỉ
là nó sĩ diện quá, chưa thể dễ dàng nghe theo mà thôi. Cháu biết không, để
bắt nó nói một tiếng xin lỗi mà ta đánh nó chảy cả máu nó cũng không
chịu.”

“Cháu…” Cốc Tử đột nhiên thấy ông nội quả là vĩ đại, lại rất gần gũi,

nói câu nào câu nấy đều dễ chịu, thấm ngay vào ruột vào gan.

“Con người mà, ai cũng đều mong có con cháu sum vầy quây quần. Giờ

ta già rồi, chẳng làm gì được nữa, chỉ mong một điều sao cho con cháu đứa
nào cũng được hạnh phúc mà thôi.”

Cốc Tử thấy ông Trần đang xúc động, cô chỉ im lặng cúi đầu nghe ông

nói.

“Trần Kiều do một tay ta nuôi lớn, hình như nó được ta nuông chiều quá

rồi nên từ giờ cháu đừng chiều chuộng nó nữa, cứ lạnh lùng với nó chút nó
sẽ tự quấn lấy ngay.”

Một vài người thực rất có tài trong việc ăn nói, chỉ mấy câu thôi đủ khiến

cho khoảng cách giữa đôi bên được rút ngắn lại rất nhiều. Ông nội Trần
Kiều là người như thế. Ban đầu lúc mới tới, Cốc Tử e dè co cụm bao nhiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.