ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 301

Trên đường về thi thoảng Trần Kiều lại cười hì hì, “Quân Quân à, tuy

rằng tâm trạng anh hiện đang rất thoải mái, nhưng vẫn hơi căng thẳng một
chút đấy. Trước khi mình đăng ký có rất nhiều điều anh không dám nói với
em, giờ thì anh dám rồi.” Trần Kiều hít một hơi thật sâu rồi nhìn Cốc Tử vẻ
do dự hồi lâu, Cốc Tử chau mày nhìn anh mãi không nói gì, rồi đột nhiên cô
thở dài, “Làm sao cứ có cảm giác như mình bị lừa vậy?”

“Không đâu, em không hề bị lừa.” Trần Kiều hít một hơi thật sâu rồi hơi

quay mặt sang phía khác, “Em có yêu anh không?”

Cốc Tử lặng người đi một chút, cô thấy ngón tay để trên vô-lăng của anh

hơi động đậy, cô cười bảo anh, “Mấy lời tình cảm đó, mình đừng nói nữa,
được không?”

Trần Kiều quay lại hôn nhẹ lên môi cô, “Quân Quân, đối với em điều đó

không quan trọng, nhưng lại rất quan trọng với anh. Nhưng anh không ép
buộc em đâu, chúng ta cứ từ từ thôi.” Anh rất muốn nghe ba từ đó thốt ra từ
miệng cô, kỳ thực anh hiểu kết hôn đâu phải là kết cục cuối cùng.

Trần Kiều lái xe rất chậm, anh tủm tỉm cười, trông có vẻ vui nhưng chưa

đến mức vô cùng hoan hỉ. Anh thầm nghĩ: “Có phải mình tham lam quá
không, luôn muốn nhận được thật nhiều, thật nhiều tình yêu từ cô ấy.
Nhưng thôi nào, cứ từ từ.” Trước sau gì rồi anh cũng sẽ khiến cô phải cảm
động thôi, không đúng sao?

Thấy cũng đã gần trưa, Cốc Tử hỏi anh, “Mình về nhà ăn sao?”

Trần Kiều lắc đầu, “Mình đi Capton”.

Cốc Tử ngạc nhiên, đó là khách sạn năm sao, cô vội hỏi, “Ban ngày ban

mặt ra đó làm gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.