ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 309

“Ừm, vì mình kết hôn rồi mà.”

Cốc Tử đập đầu mình vào gối, “Mau tìm một miếng đậu phụ cho em đập

đầu vào, trời ơi, xin hãy thu nhận con.”

Trần Kiều ngồi ở đầu giường thở dài nhưng trong lòng lại tràn trề sung

sướng, sau bao nhiêu trắc trở ghập ghềnh, cuối cùng anh cũng đạt được
nguyện ước. Thấy Cốc Tử chau mày hồi lâu, Trần Kiều làm bộ hết khóc
lóc, van xin đến quỳ lạy cô, bộ dạng lúc nào trông cũng đáng thương và
thành thật.

Mãi lâu sau, Cốc Tử mới ngóc đầu khỏi gối nhìn mặt Trần Kiều rồi đột

nhiên nói nghiêm túc, “Trần Kiều, thực ra kết hôn chẳng có nghĩa lý gì cả,
giấy kết hôn hoàn toàn có thể đổi thành giấy ly hôn mà.”

Trần Kiều xị mặt ra, anh ôm chặt lấy eo cô rồi mím môi, “Rốt cuộc em

nghĩ gì vậy?” Rồi anh lại gục đầu bên cổ cô thiểu não, “Anh không thể rời
xa em được, không bao giờ.”

Cốc Tử đẩy anh ra, “Thôi được rồi! Trước đây chắc chắn anh đã giả vờ,

em biết rồi, lúc chúng ta lấy giấy đăng ký kết hôn anh cứ cười cười, giờ thì
em mới nghĩ ra, đây đích thị được gọi là giảo hoạt. Giờ anh phải bày tất cả
khuyết điểm của anh ra trước mặt em, nếu không được em trả hàng về nơi
sản xuất đấy, nếu anh giấu em, hự hự…”

Trần Kiều một chân quỳ trên giường, cơ thể hơi nghiêng về phía trước,

anh cúi đầu nghĩ một hồi lâu rồi mới nói, “Thực ra anh cũng không nhiều
khuyết điểm đâu, chỉ là buổi sáng thích ngủ nướng, thức dậy hay cáu bẳn.
Anh thích sạch sẽ, không thích mấy con vật nhỏ vì anh dị ứng với lông của
chúng. Với cả, anh không thích làm việc nhà, không thích một chút nào,
nhất là rửa bát đĩa giặt quần áo ấy. Còn gì nữa không nhỉ, anh nghĩ xem,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.