ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 399

Dược Dược chau mày phụng phịu, “Ba mẹ xấu quá, lúc nào cũng chỉ

muôn gạt con đi thôi.”

“Không phải, không phải vậy đâu con.” Cốc Tử lắc đầu trấn an thằng bé.

“Nếu mẹ sinh em nữa có phải mẹ sẽ không còn yêu con nữa không?”

Dược Dược vẫn tỏ vẻ lo lắng và bực bội, Cốc Tử thấy bộ dạng con thế thì
toét miệng cười. Dược Dược lại bảo, “Từ lúc ba mẹ kết hôn mẹ chưa ôm
con lần nào.”

Cốc Tử phá lên cười, cô kéo con vào lòng, thơm vào má con hết bên này

đến bên kia một lúc lâu mà nựng, “Dược Dược à, con thật là đáng yêu, mẹ
yêu con nhất trên đời. Nhưng con trai lớn lên chẳng phải sẽ ôm bà xã của
mình sao?”

“Nhưng vợ con vẫn chưa sinh ra, vẫn trong bụng cô Tiếu Tiếu kia.”

Thằng bé chau mày trả lời rất nhanh không cần nghĩ ngợi.

Trần Kiều rửa xong dâu tây thì mang lên cho hai mẹ con, anh nhón tay

lấy hai quả cho vào miệng Cốc Tử và Dược Dược rồi ngồi xuống bên cạnh
con trai, vuốt ve má nó, “Dược Dược à, bây giờ cô Tiếu Tiếu đã biết con
muốn điều này nên nhốt em bé trong bụng mãi không cho em bé ra đó.”

“Anh này, ăn nói linh tinh.” Cốc Tử lườm Trần Kiều, không cho anh nói

thêm câu gì hết.

Mẹ Trần Kiều vẫn tiếp tục chiến dịch bồi bổ cho họ, Trần Kiều ăn vào

như ăn phải thuốc kích dục nên ham muốn tăng cao, anh ghé sát môi Cốc
Tử thỏ thẻ, “Em ơi, không mặc áo mưa có được không? Có được không hả
em?” Thấy cô có vẻ đã xao lòng thì quẹt mũi mình sang mũi cô nghịch
ngợm, “Có được không hả em, mình sinh thêm một đứa nữa, hay hai ba đứa
nữa cũng được nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.