ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 410

Về tới phòng khách sạn, Cốc Tử vào nhà vệ sinh rửa tay thật sạch, sau đó

đứng trước gương sửa lại tóc, vừa sửa vừa lẩm bẩm, “Cốc Tử, hình tượng vĩ
đại của mày đã sụp đổ rồi.” Rồi cô thở dài một tiếng, hình ảnh Cốc Ánh
Dương lúc còn bé trong cô so với hắn bây giờ đã khác nhau một trời một
vực, hóa ra con người ai cũng có thể thay đổi cả.

Cô vẫn nhớ Tiếu Tiếu thường nói với cô ‘thanh mai trúc mã’ ý nghĩa thế

nào, tốt đẹp ra sao, cô thở dài, nhưng không phải thanh mai trúc mã nào đến
khi trưởng thành cũng đều không thay đổi cả. Tắm rửa xong xuôi, Cốc Tử
mở điện thoại ra xem thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Trần Kiều, cô vội vàng
nhấc máy gọi về nhà, Trần Kiều bắt máy ngay, phàn nàn sao cô để cho anh
lo phát sốt, trách cô sao không sớm nhấc máy cho anh yên lòng.

“Ui chai, Tiểu Kiều cô nương, em đi tắm một cái mà, đừng có trách em

nữa được không?”

“Cùng nhau đi, hi hi…” Bên kia đầu dây giọng Trần Kiều đầy vẻ hứng

khởi.

“Ha ha, mà hôm nay anh thế nào, Dược Dược có ngoan không?” Cốc Tử

ôm lấy chăn, vừa cười lớn vừa hỏi.

Dược Dược ở bên cạnh giật lấy điện thoại từ bố, giọng nũng nịu, “Mẹ ơi,

mẹ sớm về với con, ba nấu ăn chán lắm, khó ăn kinh khủng. Dược Dược
đói bụng… đói bụng lắm mẹ ạ…”

“Nhóc con, đưa máy cho ba.” Trần Kiều giật lấy điện thoại từ tay Dược

Dược, thậm chí còn làm bộ dọa ép thằng bé để nó tránh ra xa, “Chẳng phải
sau đó ba đã mua đồ bù cho con rồi ư?” Cốc Tử nghe thấy thế thì cười phì,
hai cha con nhà này, suốt ngày chí chóe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.