ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 434

“Anh cũng phải có cuộc sống riêng chứ, chỉ là đừng chơi bời thái quá mà

thôi. Thi thoảng anh ra ngoài gặp bạn bè tiệc tùng một chút đều được, lỡ say
quá không về được thì gọi điện cho em, em vừa lấy bằng rồi, xe mà ba cho
tụi mình em lái được rồi đó.”

Trần Kiều sửng sốt, chưa kịp hỏi lại cho chắc hôm nay Cốc Tử có làm

sao không thì lại nghe vợ bảo, “Đã là đàn ông thì phải mạnh mẽ một
chút…”

Trần Kiều nghe xong câu ấy của vợ thì thấy tâm đắc vô cùng, anh ừ một

tiếng rồi gật đầu không biểu lộ thái độ gì.

Vì câu nói ấy của Cốc Tử mà Trần Kiều gần như sầu não cả buổi tối hôm

đó. Anh soi mặt mình trong gương, tự thấy mình cũng ra dáng nam tử hán,
cũng đàn ông ra phết… Đẹp trai, vui vẻ, hào sảng, ga lăng, Trần Kiều anh
có thiếu gì đâu chứ? Còn vì sao anh bám lấy cô, chẳng phải vì anh yêu cô
quá hay sao?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng phải thừa nhận là anh chưa đạt được đến độ

già dặn, chín chắn như mẫu người mà Cốc Tử vẫn thích. Già dặn, chẳng
phải muốn ám chỉ người đàn ông chín chắn, lạnh lùng, nghiêm túc hay sao?

Tối hôm sau, Trần Kiều quyết định ra ngoài chơi, tới hơn mười giờ mới

về nhà, lúc này Dược Dược đã ngủ. Về đến nhà cũng chẳng nói một câu,
anh buông mình xuống góc sô-pha rồi châm một điếu thuốc, mãi tới khi
Cốc Tử đi ra anh mới nghiêng mặt nhìn cô, ánh sáng hắt lên khuôn mặt anh
nửa tối nửa sáng, ngón tay anh cong cong cầm điếu thuốc vừa sang trọng
vừa gợi cảm, ra đúng bộ người đàn ông đang đầy nỗi ưu phiền. Cốc Tử thấy
mặt anh hơi phảng phất chút u buồn thì chậm rãi tới bên cạnh, tay khẽ đẩy
vào người anh, “Trần Kiều, anh sao vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.