ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 437

"Anh muốn để râu.” Trần Kiều thủng thẳng trả lời, xong anh chỉ vào một

người trong số đó, “Kiểu ria mép hình chữ bát như thế này này.”

Người mà Trần Kiều chỉ tên là A Hoán, lớn hơn anh ba bốn tuổi gì đó,

thấy Trần Kiều nói vậy anh ta bỗng cười hả hả, “Cậu đùa phải không ạ, mặt
cậu thư sinh như thế, cứ phải làm giống tôi làm gì?”

"Vợ anh thích anh để râu không?”

"Cũng chẳng hẳn là thích hay không, chỉ là lúc hôn cô ấy kêu dặm lắm.”

Trần Kiều cũng cười phá lên, cảm giác đó cũng đâu tệ lắm. Trần Kiều

đưa cả hội đi ngâm nước nóng, rồi đi uống bia, cả một đám người tự nhiên
có cơ hội tới đây gặp gỡ liên hoan, vô lo vô nghĩ y như hồi đại học. Sau đó
họ rủ nhau đánh bài, Trần Kiều có khả năng nhớ bài rất tốt, lại như được
thần may mắn chiếu tướng nên thắng nhiều, một đêm thôi mà anh thắng đến
cả nửa số tiền trên chiếu, trong lòng càng thêm thoải mái. Đến khuya có
người hỏi Trần Kiều có phải về hay không, anh chỉ cười vẻ bí ẩn, mãi sau
mới nói, “Từ giờ tới nửa tháng tới, anh sẽ chỉ ở đây, các chú có thời gian cứ
qua đây chơi đừng ngại nhé.”

"Hả, Trần thiếu gia, không phải anh với chị dâu… làm sao đấy chứ?”

Một người trong hội hoảng hốt hỏi lại Trần Kiều.

“Đừng có ăn nói linh tinh.”Những lời nói kiểu đó Trần Kiều rất kỵ, mặt

anh quạu lại, “Chỉ là anh muốn tạo cho chị dâu các chú một bất ngờ thú vị
thôi.”

Ngay từ buổi tối Trần Kiều đã gọi điện về cho Cốc Tử báo mình thấy

trong người không được thoải mái lắm nên muốn ở ngoài, anh dặn cô đừng
lo lắng gì cả. Cốc Tử chỉ bảo anh giữ gìn sức khỏe, sớm quay về nhà chứ
cũng không nói gì thêm. Trần Kiều nghe cô nói thế thì thở dài, cô cũng thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.