ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 441

nghe anh nói vậy cô có chút hoang mang và giật mình. Thế nhưng thực sự
ra suy nghĩ đó của Trần Kiều cũng không có gì là lạ cả, bởi bình thường
Cốc Tử chẳng mấy khi nói lời ngọt ngào với anh mới khiến anh cảm thấy
như vậy.

Trần Kiều nhiều lúc cũng thể hiện khí thế đàn ông, nhưng có lẽ do tuổi

trẻ, anh chưa có đủ thời gian để chín chắn hơn nên tâm lý vẫn còn trồi sụt,
hơi khó đoán. Đàn ông rốt cục vẫn chỉ là một đứa trẻ to xác, không sao già
dặn hơn được.

Cuối tuần, Cốc Tử tự tay chuẩn bị một bàn những món ăn ngon, cốt để

an ủi Trần Kiều. Trong bữa ăn, Cốc Tử một mực ép nên Trần Kiều lần đầu
tiên phá lệ, ăn một số món mà bình thường chẳng bao giờ anh động đũa. Để
thêm phần thuyết phục, Cốc Tử nói, “Ba thế nào con sẽ như vậy, anh mà
kén ăn thì Dược Dược cũng sẽ học anh như thế, mà đến cả em bé chưa ra
đời cũng học theo anh thì biết phải làm sao. Mà anh kén ăn, con sinh ra sẽ
không đủ chất dinh dưỡng đâu.”

Nghe Cốc Tử nói vậy, Trần Kiều ngạc nhiên lắm, anh liếc cô vẻ tò mò thì

lại thấy cô nháy mắt cười cười với mình, đột nhiên anh thấy lòng nhẹ bẫng,
tim đập rộn ràng.

Dược Dược nhớ lời Tiểu Võ dạy, nếu ba mẹ đánh mắt đưa tình với nhau

thì nhất định không được nhìn, nó cúi đầu ăn cơm, ăn xong xuôi thì ngoan
ngoãn về phòng chơi đồ chơi. Một đứa trẻ ngoan thì không thể làm kỳ đà
cản mũi bố mẹ được.

Cốc Tử thấy Trần Kiều cảm động thì thấy hơi ngượng, cô đưa mắt ra chỗ

khác rồi lấy muỗng múc cho anh một thìa đầy món gà xào mà anh vẫn
thích, Trần Kiều ăn hết sạch rồi lại hồ hởi nhìn Cốc Tử, “Anh muốn ăn
nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.