ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 442

Cốc Tử lườm yêu, “Anh không tự gắp được sao?”

“Anh muốn em lấy cho anh mà.” Trần Kiều làm bộ phụng phịu, mà phụ

nữ quả là đổi tính đổi nết đến là nhanh, vừa mới đây thôi còn dịu dàng như
vậy, thoắt một cái đã đành hanh ngay được rồi.

Cốc Tử thở nhẹ, cô lấy thìa xúc một miếng đưa sát miệng anh, Trần Kiều

mãn nguyện há miệng thật to, đúng lúc Dược Dược đi vệ sinh ngang qua,
thấy cảnh đó thì chu mỏ lên, “Eo ơi, buồn nôn!”

“Trẻ con biết gì.” Trần Kiều vừa nói vừa lườm yêu con, rồi anh đưa tay

xua xua ra hiệu cho tên tiểu tử mau chóng trở về phòng mình.

Cốc Tử thấy hai ba con như vậy thì chỉ biết cười trừ, “Em đến bó tay với

hai ba con anh thôi!”

Ăn xong cơm, Trần Kiều đứng bên cạnh Cốc Tử giúp cô rửa bát. Thời

gian trước Trần Kiều luôn miệng nhận về mình mấy việc rửa bát quét nhà
nhưng lại thường xuyên không làm, thành ra mấy việc đó lại tới tay Cốc Tử.
Cũng vì chuyện này mà hai người làm mình làm mẩy với nhau không biết
bao nhiêu bận, rốt cuộc vẫn chẳng đi đến kết quả gì do miệng lưỡi quá trơn
tru khi nịnh vợ của Trần Kiều. Hôm nay tự nhiên Trần Kiều lại chủ động
tích cực phụ giúp Cốc Tử một tay khiến cô không khỏi ngạc nhiên.

Xong xuôi việc nhà, Trần Kiều vào phòng Dược Dược đưa thằng bé cùng

ra ngoài rồi tỉ tê, “Dược Dược, sang chơi với ông bà nội đi con.”

Nghe ba nói thế, Dược Dược hừ một tiếng như ông cụ non, “Ba mẹ lại

trốn con đi hẹn hò phải không?”

Cốc Tử thấy Dược Dược quả là khôn như rận, nghe thằng bé hỏi lại thế

cô đột nhiên thấy ngượng, mặt mày nóng ran lên cả. Trần Kiều thấy Cốc Tử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.