ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 461

Giờ Cốc Tử mới có thời gian bình tĩnh lại, thấy điện thoại có mấy cuộc

gọi nhỡ thì mệt mỏi bấm gọi lại nhưng cũng không buồn nói gì nhiều, chỉ
gọn lỏn một câu, “Phòng truyền dịch ở bệnh viện gần nhà.”

Cốc Tử tắt máy xong thì thấy bụng đau nhói lên, rồi lại thấy như thân

dưới của mình đang có gì chảy ra, cô sợ hãi muốn gọi người giúp mình
nhưng toàn thân lúc đó đã rũ xuống như tàu lá héo, đầu ngả sang một bên
ghế mê man rồi không biết trời đất gì nữa cả…

Cốc Tử hôn mê rất lâu mới tỉnh lại, mở mắt ra cô thấy hình ảnh Trần

Kiều mờ mờ nhòa nhạt đang ngồi bên cạnh cầm lấy tay cô, mắt anh hằn lên
những tia đỏ, có vẻ như đã thức cả đêm không ngủ, tiều tụy vô cùng. Cốc
Tử đưa mắt mệt mỏi nhìn quanh rồi hỏi, “Dược Dược đâu?”

“Bà nội đang trông con.”

Cốc Tử không nhìn Trần Kiều nữa, mắt cô lơ đãng hướng lên trần nhà,

mặt lạnh tanh không cảm xúc, cô nói, “Anh nói đi.”

“Xin lỗi, anh xin lỗi em…” Trần Kiều cúi rạp người xuống ôm cô, đầu

anh gục vào cổ cô, nước mắt anh chảy đầy trên đó.

Cốc Tử vẫn nằm yên như vậy, lòng cô như đã chết lặng, ánh mắt vẫn

lạnh lùng đến mơ hồ nhìn trân trân vào trần nhà, nước mắt ở hai khóe tự
nhiên trào ra… Sao lại đau đớn thế? Sao mọi sự lại tới nhanh rồi đi nhanh
như vậy, “Mình li hôn đi.”

“Không, không đâu…” Trần Kiều ôm chặt lấy cô, “Rồi mình sẽ lại có

con khác mà em, anh xin lỗi, anh xin lỗi em, là anh sai rồi, là lỗi của anh…”
Trần Kiều nói trong tiếng nấc, anh nào biết được chỉ một quyết định tưởng
như đơn giản vậy lại gây ra hậu quả khủng khiếp đến nhường này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.