ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 459

việc thì chân vẫn còn đi khập khiễng. Cốc Tử nhủ thầm, loại đàn ông như
hắn có mặt trên đời này thật chẳng khác nào một nỗi hiểm họa, nhưng giờ
biết làm sao, gia đình hắn, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn đều là tài
sản đảm bảo cho sự tồn tại của hắn. Dù hắn có giết người thì ngoài việc
thêm vài thông tin xấu, thế nào ba hắn cũng tìm được cách lôi hắn ra, huống
hồ chỉ là mấy chuyện gái gú vớ vẩn này.Vả lại mấy người đàn bà đó đều
tình nguyện cả.

Dạo này Trần Kiều lại về nhà hơi muộn, Cốc Tử hỏi nguyên do thì anh

ậm ừ, nói đợt trước có nhờ mấy anh em giúp mình vài việc nên giờ phải
ngồi để tiếp họ, coi như cảm ơn.

Cốc Tử biết tính Trần Kiều, nếu thấy đã muộn mà anh chưa về thì gọi

điện, chỉ cần nói là mình không khỏe thì Trần Kiều sẽ lập tức về ngay. Đám
anh em của Trần Kiều ban đầu cười anh bị vợ quản chặt nhưng sau vài lần
thấy anh kiên quyết ra về thì cũng quen dần, Trần Kiều đắc ý bảo họ, “Vợ
quản chặt thì có làm sao chứ, dù gì cũng là anh sẵn lòng tình nguyện bị
quản mà.”

Mấy hôm nay trời mưa không ngớt, thời tiết thay đổi liên tục, lúc nóng

lúc lạnh, không biết có phải bị lây từ các bạn ở trường mẫu giáo không mà
Dược Dược không được khỏe, mặt mũi lúc nào cũng đỏ bừng, về tới nhà là
rũ người ra ngủ thiếp đi, lại còn nói mê nói sảng suốt cả buổi, Cốc Tử sốt
ruột gọi điện giục Trần Kiều về sớm. Bình thường Trần Kiều nghe Cốc Tử
nói cô không khỏe, nhưng đột nhiên hôm nay lại tới lượt Dược Dược thì
cũng lo lắng, không hiểu chuyện gì, vội thu xếp về nhà, thế nhưng trước anh
đang chơi bìa với mọi người, lại gặp vận may nên thắng suốt, mọi người dứt
khoát không cho anh về.

“Thằng bé hôm nay không khỏe, anh phải về xem sao.” Trần Kiều thanh

minh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.