ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 460

“Thôi đừng lừa tụi em, chị dâu cũng thật là… Bình thường tụi em để anh

về ngay, nhưng hôm nay anh thắng thế này rồi lại đòi về thì coi sao được?”

“Đừng có cản anh mày!” Trần Kiều bất ngờ nổi đóa.

“Đừng mà đại ca, đánh một lượt nữa thôi, dù anh thắng hay không tụi em

cũng để anh về ngay.” Một trong số mấy người chơi lên tiếng.

“Đúng đó đại ca, ban đầu anh còn bảo dẫn tụi em đi tắm hơi nữa, giờ

mới bảy giờ mà.”

Trần Kiều bị cánh đàn em nói nhiều quá thì cũng tặc lưỡi gật đầu đồng ý,

“Thôi được rồi, đánh một lượt nữa thôi đấy nhé.”

Ở nhà, Cốc Tử mãi không thấy Trần Kiều về thì sốt ruột vô cùng. Hà cớ

gì mà cô phải dựa dẫm anh nhiều như vậy, lúc trước không có anh cô vẫn
chăm sóc con đâu ra đấy đó thôi, nghĩ vậy cô liền tất tả chuẩn bị vài thứ cần
thiết rồi đưa con tới bệnh viện, cũng may là nhà cô cách bệnh viện không xa
lắm. Biết là giờ này khó mà gọi được xe, cô bèn cõng con chạy bộ ra bệnh
viện.

May mà lúc này bệnh nhân không nhiều nên nhanh chóng tới lượt Dược

Dược vào khám, bác sĩ sau khi kiểm tra một hồi cho Dược Dược thì quay
sang trách Cốc Tử sao không chịu đưa thằng bé tới sớm hơn, giờ có lẽ cu
cậu đã bị nhiễm viêm phổi. Cốc Tử nghe xong giật nảy cả mình, nước mắt
cứ thế trào ra không dứt. Dược Dược đang sốt tới bốn mươi độ, Cốc Tử lại
tất tả ôm con đi kiểm tra khắp nơi, sau đó phải tiêm ngay. Mãi một lúc sau,
Cố Tử mới ngồi bên thở phào nhẹ nhõm, từ từ lau mồ hôi lạnh toát đang
chảy ra đầm đìa trên trán. Cô ngồi cạnh con, tay run rẩy sờ khắp khuôn mặt
thằng bé, có vẻ nó đã đỡ hơn nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.