ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 476

Trần Kiều nhìn mấy miếng gan thì nhăn nhó, cô bắt anh uống canh này

đã khó chịu lắm rồi, giờ còn thêm gan nữa. Cốc Tử nhìn bộ dạng của anh
thì suýt phì cười, cô xoa đầu anh, “Đàn ông khi bị áp lực thì gan là nơi dễ
tổn hại nhất. Người ta thường nói ăn gì bổ nấy, anh xem, dạo này tóc anh
rụng nhiều thế, anh còn trẻ mà đã như này rồi thì sau này già biết sẽ như thế
nào? Nếu bị hói sớm quá là em xấu hổ đấy.”

“Quân Quân…” Trần Kiều nhìn cô mỉm cười, anh rướn người qua rồi đặt

một nụ hôn lên trên chỗ có má lúm đồng tiền của cô, “Cứ như thế này thôi,
chỉ cần thế này thôi là anh hạnh phúc lắm rồi.”

Nói rồi Trần Kiều nhắm mắt bịt mũi ăn hết mấy miếng gan trong bát

canh, tuy thế vẫn không mất đi cảm giác ghê ghê trong cổ họng, nhưng vì
Cốc Tử ngồi bên giám sát nên anh cũng chẳng còn cách nào khác cả. Ăn
xong rồi anh ngồi bên cạnh thở than, “Khó chịu quá em ơi. Thực sự là rất
khó chịu.”

“Cố chịu đi.” Cốc Tử nghiêm mặt nhìn anh.

“Ừ.” Anh ngoan ngoãn đáp lời.

Tối hôm đó Trần Kiều ngủ ngon, sáng ra còn nằm ì mãi trên giường

không chịu dậy, Cốc Tử cũng không muốn dậy, hai người cứ thế nằm ngủ
mê mệt trên giường, mãi tới chín rưỡi lúc thư ký của Trần Kiều tới tận nhà
gõ cửa. Trần Kiều nghe tiếng gõ cửa thì lổm ngổm bò dậy, thấy Lisa, anh
ngạc nhiên hỏi, “Có chuyện gì thế?”

“ Thưa sếp, mười giờ có cuộc họp quan trọng, sếp quên ạ?

“Tôi nhớ mà.”

“Sáng sớm gọi cho sếp không được nên tôi thấy lo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.