ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 527

nào hữu hiện là anh lại phải làm cho bằng được mới thôi. Nhưng có lẽ ông
trời vẫn đang đùa giỡn anh, anh cầu xin hết lần này đến lần khác nhưng ông
vẫn làm họ thất vọng không ngừng.

Có lúc Cốc Tử cảm thấy phiền toái, cả ngày hết đi khám tây y đông y rồi

lại đi miếu cầu tự, còn phải ăn cả đống đồ linh tinh nữa, cô sinh ra buồn bực
trong lòng. Hôm đó cô như hét lên với Trần Kiều, “Em không sinh con nữa
đâu, em quyết rồi! Anh xem, ba năm nay mình tốn công tốn của mà có tác
dụng gì không? Không hề! Mà ăn toàn mấy đồ linh tinh thế em đến buồn
nôn mất thôi.”

Trần Kiều im lặng, Cốc Tử nhìn thần sắc Trần Kiều rồi lại vỗ vào vai

anh, “Ba năm rồi, anh chưa thấy mệt mỏi ư? Nếu có duyên thì chắc chắn
mình sẽ có thôi, đừng miễn cưỡng nữa anh, cứ thuận theo tự nhiên thôi,
được không?”

Trần Kiều đưa tay ôm cô vào lòng, “Quân Quân, mấy năm nay anh thật

hổ thẹn, vì thế anh đã tự dày vò rồi vô tình làm tổn thương em. Anh xin
lỗi.”

"Ừm…”

“Xưa nay anh đều nghe lời em, em quyết là được. Sau này chúng ta

quyết không động tới mấy thứ linh tinh đó nữa, nhé?”

Cốc Tử như đã không còn hào hứng với mấy chuyện con cái nữa, dù gì

thì họ cũng đã có Dược Dược rồi. Nhưng số phận đúng thật chẳng ai ngờ,
thuận theo tự nhiên đôi khi chỉ đơn giản là chấp nhận những điều ở thời
điểm hiện tại, còn trong tương lai, đôi khi lại có những thứ đến ngoài sự trù
liệu của con người. Sau quyết định không có con ba tháng, Cốc Tử được
lệnh phải đi công tác, nhưng vừa tới sân bay tự nhiên cô bị ngất, Trần Kiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.