ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 61

Cốc Dược nghe vậy thì lùi ra sau một bước, nó cảnh giác nhìn ông Trần,

“Mẹ cháu dặn không được nói chuyện với người lạ, càng không được tiếp
xúc với người lạ.”

Ông Trần nghe xong thì vừa ngạc nhiên vừa cười thành tiếng, ông liếc

sang nhìn cô giáo của Cốc Dược, cô giáo hiểu ý chạy ra xoa đầu Cốc Dược
nhẹ nhàng, “Cốc Dược đừng sợ, có cô ở đây, không sao đâu.”

Được cô giáo bảo đảm, Cốc Dược thận trọng bước tới, ông Trần ôm nó

vào lòng, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc, trong mắt ngấn lệ, chỉ chực trào
ra khỏi khoé mắt, ông vuốt ve cái má bầu bĩnh của nó, “Trông giống ba
cháu hồi bé lắm.”

Cốc Dược vừa nghe thấy thì nhíu mày lại, nó vừa hứng khởi lại vừa hoài

nghi, “Ông biết ba cháu ạ?”

“Tất nhiên, ta là ông nội của ba cháu, hoặc cũng có thể nói ta là ba của

ông nội cháu.”

“Cháu không tin!” Cốc Dược lắc đầu, ông Trần thấy bộ dạng vừa lắc đầu

vừa kiên quyết của thằng chắt, liền tiện tay lấy tấm ảnh trong túi áo ra giơ
ra trước mặt Cốc Dược, trong ảnh là một cậu bé khoảng chừng năm, sáu
tuổi, “Cháu nhìn xem, đây chính là ảnh của ba cháu lúc còn nhỏ, có giống
cháu không?”

Cốc Dược nhìn một lúc lâu, nó lắc đầu, “Không giống, ông nói dối, mũi

ông sẽ dài ra.”

Ông Trần cười lớn, thằng bé quả thực vừa lanh lợi vừa đáng yêu quá.

Ông nghĩ rồi lại lấy ra một tấm ảnh nữa đưa cho thằng bé xem, “Coi này, ba
cháu giờ đã lớn rồi, trông như thế này, cháu xem cái mũi có giống không
nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.