ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 70

Lúc lấy két quả xét nghiệm, Cố Triết Xuyên cũng đi cùng, Trần Kiều

cầm tờ giấy nhưng chẳng hề nhìn qua, giúi thẳng vào tay Cố Triết Xuyên
ngay khi vừa nhận lấy, “Tôi không dối chuyện này đâu.”

Cố Triết Xuyên lấy tờ giấy xem một lượt rồi điềm tĩnh bảo, “Trước đây

tôi đã nhận ra là anh thích cô ấy, nhưng hai người đã để lỡ mất năm năm, e
rằng con đường trước mắt vẫn còn mờ mịt lắm.”

“Tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.” Trần Kiều ngậm

ngùi.

Sau khi Cố Triết Xuyên nói Trần Kiều đúng là cha ruột Cốc Dược, thằng

bé chẳng nói gì cả, nó chỉ cúi đầu xuống, không nức nở tiếng nào nhưng
nước mắt thì cứ lã chã rơi. Tiếu Tiếu lau mặt cho nó, vừa đùa vừa dỗ dành,
“Dược Dược ngoan, Dược Dược không khóc nhè nhé.”

“Cô Tiếu Tiếu, chúng ta đi thôi!” Cốc Dược bất ngờ nắm lấy tay Tiếu

Tiếu kéo đi. Trần Kiều không biết phải làm sao, anh chạy tới quỳ trước mặt
thằng bé, hai tay đặt lên vai nó, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn, “Dược Dược,
con không thể làm ngơ với ba như thế chứ.”

Ánh mắt Trần Kiều nhìn nó vô cùng bi thương, mặt anh méo xệch đi,

muốn khóc mà không khóc được, “Là ba không tốt, ba đáng bị đánh đòn, ba
đáng chết, ba không nên đối xử với hai mẹ con như vậy. Dược Dược tha thứ
cho ba được không? Ba sẽ dành cả cuộc đời để thương yêu con, yêu mẹ
con.”

Cốc Dược thấy Trần Kiều như vậy, nước mắt nãy giờ cố kìm nén giờ lại

ào ra, nó ùa vào vòng tay Trần Kiều vừa đấm vừa đá, nức nở, “Ba xấu lắm,
ba xấu lắm, ba không phải là người tốt, huhuhu...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.