ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 85

Cốc Tử học ba năm đại học ở đây nên cô đã rất quen với nơi này. Cô tới

phòng khám ở trường đại học H, ông bác sĩ khám bệnh ở đây chừng hơn
sáu mươi tuổi, trước kia mỗi khi bị thương Cốc Tử đều tới đây. Ông bác sĩ
học trung y nhiều năm nên rất có kinh nghiệm điều trị các vết thương do
trượt ngã, tuy đã nhiều năm không gặp nhưng vừa thấy Cốc Tử ông đã nhận
ra ngay, “Tiểu Cốc, lâu quá không gặp cháu.”

Cốc Tử cười với ông, “Cháu chào ông Hứa! Chân cháu bị thương rồi,

ông xem giúp cháu với.”

Bác sĩ Hứa xoa ít thuốc vào chân cho cô rồi nắn bóp một chút, “Mấy cô

gái sao mà thích đi giày cao gót thế! Giày cao gót chỉ đẹp thôi chứ không
tốt đâu, thời gian tới đây cháu đừng đi nữa, chân đã sưng thế này rồi có
muốn đi cũng chẳng nhét vào nổi đâu.”

Ông bác sĩ già nói giọng hài hước khiến Cốc Tử bật cười, quay lại địa

điểm quen thuộc khiến cô nhớ tới những ký ức trước đây, những năm tuổi
trẻ hồn nhiên, vô lo vô nghĩ của cô. Khi đó cô thích chơi bóng rổ, thích đá
bóng, lớp tiếng Anh lúc nào cũng “âm thịnh dương suy” nên cô thường thay
các anh chàng tham gia thi đấu luôn. Cô lại vốn là người “thấy chuyện bất
bình chẳng tha”, trước đây cũng đã vài lần đánh nhau với bọn học sinh đầu
gấu, thi thoảng có lúc bị thương cô lại chạy tới đây, nghĩ lại những chuyện
này cô không sao kìm được nụ cười.

Cốc Tử đắp thuốc xong, bác sĩ Hứa không lấy tiền của cô, nhưng cô

không chịu, “Ông Hứa, lúc trước cháu là học sinh, không có tiền ông lấy ít
đã đành, giờ cháu đi làm có tiền rồi, ông không lấy thì cháu còn mặt mũi
nào nữa ạ.”

Ông Hứa cười vang, “Ông đi gọi xe cho cháu về nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.