ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 93

cô cũng là người thật thà, chắc chắn sẽ đối xử tốt với Cốc Tử, riêng điểm
này cô có thể đảm bảo.

Trần Kiều cũng mặt dày, không cần Cốc Tử mời, anh tự xới cơm rồi ngồi

ăn, lúc thì gắp thức ăn cho Cốc Dược, lúc lại gắp cho Cốc Tử, cô xê bát
cơm sang một bên trừng mắt nhìn anh, “Tôi không thích người khác gắp
thức ăn cho mình.”

Trần Kiều ‘ừ’ một tiếng rồi rụt rè kéo tay về, ngoan ngoãn cơm, đánh

gọn xong hai bát thì mãn nguyện ôm cái bụng no kềnh nói, “Đúng là món
ăn Cốc Tử nấu rất ngon, giờ ăn thứ gì khác cũng nuốt không trôi.” Rồi anh
quay sang nhìn Tiểu Võ với ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa có phần ghen tị,
“Chị họ, chị thực có phúc, ngày nào cũng được ăn cơm Cốc Tử nấu.”

Tiểu Võ hứ một tiếng, “Chị là ai chứ? Cốc Tử là huynh đệ kết nghĩa của

chị chú đó.”

“Chị họ, em là em họ chị, chị thu nhận cả em nữa được không?” Trần

Kiều như thể được đà lấn tới.

“Cái này...” Tiểu Võ lắp bắp, mới nói được nửa câu thì Cốc Tử chen vào,

“Nằm mơ!”

Trần Kiều ăn xong cơm thì nhanh nhẹn đứng dậy dọn dẹp, Cốc Tử cũng

không cản. Trần Kiều lì mặt đứng cạnh cô rửa bát, Cốc Tử thấy thế thì nghĩ
bụng, thích thì đi mà rửa, rồi cô quay lưng bỏ đi. Trần Kiều đột nhiên gọi
giật cô lại rồi nắm lấy tay cô, nhân lúc cô còn chưa kịp định thần lại, anh
lấy chiếc còng tay đã chuẩn bị sẵn ra còng tay cô với tay anh lại.

Cốc Tử giận quá hét lên, “Trần Kiều!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.