ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 96

thành, so với mấy gã trẻ con to xác thì không phải anh là người thích hợp
hơn với em sao?”

Cốc Tử ngồi yên, cô nhăn mày mệt mỏi.

“Bây giờ tuổi của em cũng không ít nữa, chẳng lẽ em định ở vậy cả đời

thật sao? Dược Dược cần ba, gia đình cũng cần có một người đàn ông làm
trụ cột, để chia sẻ với em mọi chuyện.” Trần Kiều trầm giọng, tiếp tục đưa
lời dụ dỗ.

Cốc Tử vẫn không nói gì.

“Cốc Tử, em nói đi.” Trần Kiều chăm chú nhìn cô chờ đợi, tỏ rõ quyết

tâm của mình, nhưng Cốc Tử dường như chẳng có phản ứng gì, lát sau cô
mới lên tiếng, “Anh còn giữ chìa khoá nào khác không?” Nói rồi cô cũng
quay lại nhìn anh, đôi mắt đỏ ngầu lên, giận dữ như núi lửa sắp phun trào.

Trần Kiều như không để ý đến sự tức giận của Cốc Tử, anh chậm rãi rút

điện thoại từ túi ra giơ trước mặt Cốc Tử, “Anh cho em xem thứ này nhé?”

Cốc Tử chẳng biết làm gì hơn ngoài nín nhịn trước sự kiên trì của Trần

Kiều, cô mệt mỏi chẳng buồn để ý tới anh, chỉ ngồi dựa vào đó. Anh ta chắc
chắn không thể còng cô thế này cả đời bên mình được, có lẽ chỉ muốn nói
vài chuyện với cô, được thôi, cô để anh nói.

Màn hình điện thoại của Trần Kiều là ảnh Cốc Tử hồi sáu, bảy năm trước

đó, cô đang ngủ gục trên bàn trông rất đáng yêu. Sau lưng là phòng của
Trần Kiều, có lẽ anh đã chụp khi cô còn làm gia sư của anh. Trần Kiều nói,
“Tuy anh đã đổi nhiều điện thoại nhưng chưa bao giờ để hình nền nào khác.
Ở nhà anh còn giữ rất nhiều ảnh của em. Ngày nào anh cũng lấy ảnh em ra
ngắm, nhớ về em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.