ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 116

Ngay trước mặt tôi.

“Xin chào một lần nữa.” Đôi mắt anh ta nheo lại với một nụ cười.

“Cô thế nào?”

“Vâng... tốt ạ, cảm ơn.” Tôi nuốt khan một cách khó khăn. “Tôi nghe

nói về máy pha cà phê mới. Ừm... cảm ơn.”

“Không có gì.”

“Nào mọi người!” Paul sải bước tới sau lưng anh ta. “Sáng nay ngài

Harper sẽ ngồi ở văn phòng này.”

“Thôi nào.” Jack Harper mỉm cười. “Cứ gọi tôi là Jack.”

“Được rồi. Sáng nay Jack sẽ ngồi ở phòng này. Anh ấy sẽ quan sát

việc các bạn làm, tìm hiểu xem ta hoạt động theo nhóm thế nào. Các bạn cứ
cư xử bình thường, đừng làm bất cứ điều gì đặc biệt.” Đôi mắt Paul hướng
đến tôi và ông ta trao cho tôi một nụ cười lấy lòng. “Chào Emma! Sáng nay
cô thế nào? Mọi chuyện ổn cả chứ?”

“Ờ, vâng, cảm ơn Paul,” tôi lẩm bẩm. “Mọi chuyện đều tuyệt.”

“Tốt! Một nhân viên vui vẻ, đó là điều chúng ta muốn có. Và trong

khi mọi người đang chú ý,” ông ta ho với chút ngượng ngập, “cho phép tôi
nhắc tất cả rằng Ngày Gia đình Công ty sắp tới, sau thứ Bảy một tuần. Cơ
hội cho tất cả chúng ta nghỉ ngơi và gặp gỡ gia đình của nhau, và chúc vui
vẻ!”

Tất cả chúng tôi ngây ra nhìn ông ta. Trước giờ, Paul vẫn luôn gọi đó

là Ngày Khốn kiếp Công ty, và nói rằng thà phải hy sinh bi của mình còn
hơn mang bất cứ thành viên nào của gia đình tới.

“Giờ thì mọi người trở lại làm việc đi! Jack, để tôi lấy ghế cho anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.