“Đừng để ý đến tôi,” Jack Harper nói vui vẻ khi anh ta ngồi xuống ở
một góc phòng. “Cứ cư xử bình thường.”
Cứ cư xử bình thường. Đúng vậy. Tất nhiên.
Vậy điều đó có nghĩa là ngồi xuống, cởi giày ra, kiểm tra email, bôi
chút kem tay, ăn vài viên kẹo Smarties, đọc tử vi trên trang iVillage, đọc tử
vi của Connor, viết “Emma Corrigan, Giám đốc Điều hành” vài lần bằng
kiểu chữ bay bướm trên giấy ghi chép, thêm vài bông hoa ở góc, gửi email
cho Connor, chờ vài phút xem anh ấy có trả lời không, uống một ngụm
nước khoáng, và cuối cùng thì sẽ bắt đầu tìm tờ giới thiệu Tesco cho
Artemis.
Tôi không nghĩ vậy.
Khi tôi ngồi xuống bàn, đầu óc tôi làm việc rất nhanh. Tự tạo ra cơ
hội cho chính mình. Tự tạo cơ hội. Đó là điều Paul nói.
Và đây là cái gì nếu không phải một cơ hội?
Chính Jack Harper đang ngồi đó, quan sát tôi làm việc. Jack Harper vĩ
đại. Ông chủ của cả một tập đoàn. Tất nhiên tôi có thể gây ấn tượng với anh
ta theo cách nào đó?
Được rồi, có lẽ tôi đã không có khởi đầu tuyệt diệu nhất với anh ta.
Nhưng có lẽ đây là cơ hội để tôi bù đắp lại! Nếu bằng cách nào đó tôi có thể
cho anh ta thấy tôi thực sự thông minh và nhiệt tình với công việc...
Khi tôi ngồi lật qua tập tài liệu xúc tiến, tôi nhận thấy mình ngẩng đầu
hơi cao hơn thường lệ, như thể tôi đang ở trong lớp tạo dáng. Và khi tôi liếc
quanh văn phòng, mọi người khác dường như cũng đang ở trong lớp tạo
dáng. Trước khi Jack Harper tới, Artemis đang nói chuyện điện thoại với