ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 122

photo, đã được treo lên bảng thông báo từ hồi Giáng sinh. “Chúng tôi vẫn
không biết đó là ai...”

“… tôi đã uống quá chén trong bữa tiệc Giáng sinh...”

Được rồi, giờ thì tôi muốn chết đây. Ai đó hãy giết tôi đi.

“Chào Emma!” giọng Katie vang lên, và tôi nhìn lên thì thấy cô đang

vội vã đi vào phòng, mặt hồng lên háo hức. Khi thấy Jack Harper, cô ấy
đứng chết sững. “Ồ!”

“Không sao đâu. Tôi chỉ là một con ruồi đậu trên tường.” Anh ta vẫn

tay thân thiện với cô ấy. “Cứ tiếp tục đi. Nói bất cứ điều gì cô đang định
nói.”

“Chào Katie!” Tôi cố gắng nói. “Chuyện gì vậy?”

Và ngay khi tôi nói tên cô ấy, Jack Harper lại nhìn lên, vẻ tập trung

hiện rõ trên mặt anh ta.

Tôi không thích cái vẻ tập trung đó.

Tôi đã nói với anh ta điều gì về Katie chứ? Điều gì nhỉ? Đầu tôi điên

cuồng hồi tưởng lại. Tôi đã nói gì chứ? Tôi đã...

Tôi bỗng cảm thấy ruột gan mình lộn tùng phèo. Ôi Chúa ơi.

“… chúng tôi có ám hiệu bí mật là khi cô ấy bước vào nói ‘Tôi xem

lại vài con số với cô được không, Emma?’ thì điều đó thực sự có nghĩa là
‘Ta sẽ lẻn nhanh ra Starbucks...
’ ”

Tôi đã nói với anh ta ám hiệu trốn việc của chúng tôi. Tôi nhìn chằm

chằm tuyệt vọng vào gương mặt háo hức của Katie, bằng cách nào đó cố
gắng truyền đạt thông điệp đến với cô ấy.

Đừng nói điều đó. Đừng nói cậu muốn xem lại vài con số với tớ.

Nhưng cô ấy hoàn toàn không hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.