ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 142

Tôi vứt túi xách và áo khoác ở bàn, nhanh chóng đi xuôi hành lang tới

thang máy, và bấm nút Lên. Lát sau, một tiếng binh vang lên, và cửa thang
máy mở ra.

Không. Không.

Đây là một giấc mơ tồi tệ.

Jack Harper đang đứng một mình trong thang máy, mặc quần jean cũ

và áo len cashmere màu nâu.

Trước khi kịp ngăn mình, tôi giật mình lùi lại một bước. Jack Harper

cất điện thoại đi, nghiêng đầu ngó ra và nhìn tôi dò hỏi.

“Cô có vào thang máy không vậy?” anh ta hỏi nhẹ nhàng.

Tôi nghẹn họng. Tôi biết nói gì chứ? Tôi không thể nói “Không, tôi

chỉ bấm thang máy cho vui thôi, ha ha!”

“Có ạ,” cuối cùng tôi nói và bước vào thang máy với đôi chân cứng

đờ. “Có chứ.”

Cửa thang máy đóng lại, và chúng tôi bắt đầu đi lên trong yên lặng.

Bụng tôi co thắt lại căng thẳng.

“Ờm, anh Harper,” tôi lúng túng lên tiếng, và anh ta nhìn lên. “Tôi chỉ

muốn xin lỗi... về màn kịch trốn việc hôm trước. Chuyện đó sẽ không xảy
ra nữa.”

“Bây giờ cô đã có loại cà phê uống được rồi,” Jack Harper nói,

nhướng mày. “Vì thế cô không cần phải tới Starbucks, trong bất cứ trường
hợp nào nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.