ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 192

“Nhưng nó sẽ không bao giờ còn tốt nữa.” Tôi nắm chặt tay. “Đơn

giản là... nó không còn dùng được nữa.”

“Anh hiểu,” Connor nói sau thoáng ngập ngừng.

Và tôi nghĩ cuối cùng anh đã hiểu ra.

“Vậy thì... anh sẽ đi,” rốt cuộc anh nói. “Anh sẽ gọi cho người chủ

căn hộ và nói với họ chúng ta...” Anh dừng lại, quệt mũi thật mạnh.

“Được rồi,” tôi nói bằng giọng nghe không hề giống giọng mình.

“Liệu ta có thể giữ kín chuyện này với mọi người ở chỗ làm không?” tôi nói
thêm. “Chỉ là tạm thời thôi.”

“Tất nhiên,” anh nói cộc lốc. “Anh sẽ không nói gì.”

Giữa đường đi ra cửa, anh đột ngột quay lại, thò tay vào trong túi.

“Emma, đây là vé dự buổi liên hoan nhạc jazz,” anh nói, giọng hơi rạn vỡ.
“Em cầm lấy.”

“Sao?” Tôi nhìn cặp vé trong cơn hoảng hốt. “Không! Connor, anh

giữ lấy đi. Chúng là của anh!”

Em cầm lấy đi. Anh biết em đã mong chờ thế nào để được nghe

nhóm Tứ tấu Dennisson.” Anh dúi cặp vé màu mè vào tay tôi rồi khép các
ngón tay lại.

“Em… em...” tôi nén chịu đựng. “Connor... em chỉ... em không biết

phải nói gì.”

“Chúng ta sẽ vẫn luôn có nhạc jazz,” Connor nói bằng giọng nghèn

nghẹn, và đóng cửa lại sau lưng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.