Tôi nhìn theo, hầu như không thở nổi, khi anh đóng cánh cửa sau
lưng và chậm chạp bước dọc phố. Đi tiếp đi, đi tiếp đi... đừng dừng lại…
Khi rốt cuộc anh cũng rẽ vào góc phố, và cái xe màu bạc của Jack
xuất hiện ở đầu đằng kia.
“Ôi Chúa ơi,” Lissy nói, nhìn nó chằm chằm.
“Đừng!” Tôi thả người xuống bức tường đá. “Lissy, tớ không chịu
đựng nổi chuyện này.”
Tôi run rẩy. Tôi nghĩ mình cần uống chút gì đó. Và tôi mới chỉ chải
mascara cho một bên lông mi, tôi đột ngột nhận ra.
Chiếc xe màu bạc dừng lại trước nhà, và vẫn người lái xe mặc đồng
phục đó bước ra. Anh ta mở cửa băng ghế sau, và Jack xuất hiện.
“Chào em!” anh nói, trông có vẻ sửng sốt khi nhìn thấy tôi. “Anh tới
muộn sao?”
“Không! Em chỉ... ừm… đang ngồi đây. Anh biết đấy. Ngắm nghía
cảnh vật.” Tôi chỉ sang phía bên kia đường, và giờ mới nhận thấy một ông
bụng bự đang thay bánh xe cho chiếc caravan. “Dù sao!” tôi nói, vội vã
đứng lên. “Thực ra, em vẫn chưa sẵn sàng. Anh có muốn lên trên một chút
không?”
“Chắc chắn rồi,” Jack nói và mỉm cười. “Sẽ rất tuyệt.”
“Và anh cho xe về đi,” tôi nói thêm. “Lẽ ra anh không được đi xe tới
đây!”
“Lẽ ra em không được ngồi ngoài đây và bắt quả tang anh,” Jack vặn
lại, cười lớn. “Được rồi, Daniel, tối nay chỉ có vậy thôi.” Anh gật đầu với
người lái xe. “Từ giờ phút này, tôi ở trong tay người phụ nữ này.”