ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 377

Hai mươi hai

Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực khi tôi chằm chằm nhìn anh

ta qua cánh cửa kính. Anh ta đưa tay ra, cánh cửa pinh một tiếng, và đột
nhiên anh ta đã ở bên trong.

Khi anh ta bước về phía bàn chúng tôi, cảm xúc của tôi đột ngột dâng

lên. Đây là người đàn ông mà tôi tưởng mình đã yêu. Đây là người đàn ông
đã lợi dụng tôi. Giờ đây khi cơn sốc ban đầu đã tan dần, tất cả những cảm
giác đau đớn và tủi nhục ấy lại chực xâm chiếm lấy tôi và làm tôi tan nát.

Nhưng tôi sẽ không cho phép điều đó. Tôi sẽ mạnh mẽ và bình tĩnh.

“Lờ anh ta đi,” tôi nói với bố mẹ.

“Ai cơ?” bố hỏi, xoay người trên ghế. “Ồ!”

“Emma, anh muốn nói chuyện với em,” Jack nói, vẻ mặt đầy tha thiết.

“Tôi không muốn nói chuyện với anh.”

“Cháu rất xin lỗi đã cắt ngang.” Anh ta liếc nhìn bố mẹ. “Nếu bọn

cháu có thể nói chuyện riêng một chút.”

“Tôi sẽ không đi đâu hết!” Tôi giận dữ. “Tôi đang uống cà phê với bố

mẹ tôi.”

“Xin em đấy.” Anh ta ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh. “Anh muốn

giải thích. Anh muốn xin lỗi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.