ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 46

Điều này thật vô lý. Sao chúng tôi đã hạ cánh được chứ? Tôi nhìn

quanh - và chẳng còn nghi ngờ gì nữa, máy bay đứng yên. Chúng tôi đang ở
trên mặt đất.

Tôi cảm thấy như Dorothy

[4]

. Một giây trước, tôi vẫn còn đang xoay

tròn trong không trung, gót chân va vào nhau, vậy mà giờ tôi đã tỉnh dậy,
bải hoải và yên ả và bình thường trở lại.

“Chúng ta không còn va đập nữa,” tôi nói một cách ngớ ngẩn.

“Chúng ta đã ngừng va đập khá lâu rồi,” anh chàng người Mỹ nói.

“Chúng ta... chúng ta sẽ không chết.”

“Chúng ta sẽ không chết,” anh chàng đồng ý.

Tôi nhìn anh ta như thể mới thấy lần đầu - và tôi chợt nhận ra. Tôi đã

ba hoa không ngừng cả một tiếng đồng hồ với con người hoàn toàn xa lạ
này. Chỉ có Chúa mới biết tôi đã nói gì.

Tôi nghĩ tôi muốn ra khỏi máy bay ngay lập tức.

“Tôi xin lỗi,” tôi lúng túng nói. “Lẽ ra anh nên ngăn tôi lại.”

“Điều đó cũng hơi khó đấy.” Anh ta thoáng nở một nụ cười. “Cô cứ

tuôn ra không ngừng.”

“Tôi thật xấu hổ quá!” Tôi cố gắng mỉm cười, nhưng tôi thậm chí

không dám nhìn vào mắt anh ta. Ý tôi là, tôi đã nói với anh ta cả về đồ lót.
Tôi đã nói với anh ta cả về điểm G của mình.

“Đừng lo chuyện đó. Chúng ta đều bị căng thẳng. Thật là một chuyến

bay vất vả.” Anh ta nhấc ba lô lên và đứng dậy khỏi ghế - rồi quay lại nhìn
tôi. “Cô tự về được chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.