ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 60

“Khỉ thật,” Lissy nói. “Hình như tớ bỏ quên ở chỗ làm. Được thôi,

thứ Hai tớ sẽ mang về.” Cô ấy nhún vai và quay lại với tờ tạp chí.

Được rồi. Sự thật là cả hai chúng tôi thỉnh thoảng đều có mượn quần

áo của Jemima. Mà không hỏi. Nhưng để tự bào chữa cho mình thì cô ta có
quá nhiều quần áo, cô ta hầu như sẽ không bao giờ nhận ra. Cộng với việc
theo như Lissy, việc bạn ở chung căn hộ có thể mượn quần áo của nhau là
quyền cơ bản của con người. Cô ấy nói đó gần như là một phần trong Hiến
pháp không được viết ra của Anh.

“Và dù sao chăng nữa,” Lissy nói thêm, “cô ta nợ tớ vì tớ đã viết hộ

cô ta bức thư cho hội đồng về mấy tấm vé phạt. Cậu biết đấy, cô ta chẳng
bao giờ biết cảm ơn.” Lissy ngẩng lên khỏi một bài báo về Nicole Kidman.
“Chút nữa cậu muốn làm gì? Cậu có muốn xem phim không?”

“Tớ không thể,” tôi lưỡng lự nói. “Tớ phải dự bữa trưa mừng sinh

nhật mẹ tớ.”

“Ồ đúng rồi, tất nhiên.” Cô ấy làm vẻ mặt thông cảm. “Chúc may

mắn. Tớ hy vọng mọi chuyện sẽ ổn cả.”

Lissy là người duy nhất trên thế giới biết tôi cảm thấy thế nào khi

phải về thăm nhà. Mà thậm chí cô ấy vẫn còn chưa biết hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.